KIẾP CON LAI - Trang 259

Lê tránh ánh mắt ông tôi. Mẹ tôi đè một tay lên ngực rán giữ bình tỉnh, rồi
nói: "Tôi phải làm sao đây? Tôi cần tiền để đi. Dượng nghĩ tôi phải làm sao
đây?"
Dượng tôi nhịp nắm đấm xuống mặt bàn bằng kính sau mỗi tiếng, y như
đang nói chuyện với một đứa bé lên năm cứng đầu cứng cổ. "Tôi không cần
biết cô phải làm sao. Nhưng cô không bán miếng đất của tôi được. Đó là lời
cuối cùng của tôi." Ông ta gấp mạnh tập hồ sơ.
Căn phòng trở lại yên tỉnh.
Cuối cùng, mẹ tôi hất mái tóc ra sau, nói. "Được lắm, cái quân ăn cướp. Cả
một đám ăn cướp. Tao không bán nhà được, tao sẽ đập nát nó ra. Tao còn
sống thì tụi mày đường mong cướp được." Mẹ tôi tông cửa đi ra, ra dấu cho
tôi và Jimmy theo sau. Tiếng cười chế nhạo của đám con dượng tôi rượt
đuổi theo sau.
*
Năm phút sau, Tín xuất hiện ở cửa bếp nhà tôi. Ánh sáng mặt trời rọi xuyên
qua lỗ hổng trên vách tường phòng ngủ của tôi chiếu lên khuôn mặt đầy
mụn của Tín. Cặp mắt lé của nó chớp chớp vẻ lo lắng.
Mẹ tôi bước ra khỏi phòng ngủ nói như nạt. "Mày muốn gì nữa đây?"
Tín lắp bắp: "Tui tới lấy cái bao gạo. Ba tui cần để đựng đồ."
"Lấy giường hả?" Jimmy phản đối. "Rồi tụi tôi ngủ ở đâu?"
"Đừng cãi, Jimmỵ" Mẹ tôi nói. Bà quay sang Tín, nói với giọng khàn khàn:
"Mày lấy đi. Lấy mấy cái thứ khốn nạn đó ra khỏi nhà tao."
"Mẹ à, nền xi măng lạnh lắm." Bé Tí khóc.
Mẹ tôi ôm lấy mặt Bé Tí bằng hai tay, rưng rưng: "Kiếm giấy báo, con à.
Thật nhiều giấy báo. Chúng ta không cần mấy cái bao bẩn thỉu đó."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.