KIẾP CON LAI - Trang 267

hiện diện trong phòng với ông tôi làm tôi và Jimmy sợ hãi.
"Ngoại." Tôi lên tiếng, hy vọng tiếng kêu của tôi sẽ làm tan cái không khí
kỳ quái trong phòng.
Ông nhìn lên. Hơi nóng buổi chiều phà vào qua cái lổ hổng trên vách
tường, phủ trên tóc ông, nung lấy căn phòng, và nền xi măng, đặt sệt như
hơi nóng bốc lên từ cái nồi nước lèo của mẹ tôi. Luồng hơi nóng đó đẩy tôi
đến gần ông. Trông thấy tôi, ngoại tôi nở một nụ cười. Ông vỗ vỗ vào mặt
nền xi măng bên cạnh:
"Lại đây, cháu." Ông nói. "Lại ngồi bên ông."
Tôi tiến vào ngồi xuống bên cạnh.
"Ngoại, tối nay cháu sẽ đi Sài Gòn." Tôi bắt đầu.
"Ngoại biết rồi." Ông gật đầu. "Ngoại đã nghe hai mẹ con cháu nói
chuyện."
Ông trở lại với mớ quần áo. Đôi mắt u sầu và bàn tay ông dịu dàng vuốt
trên tấm áo lụa đen có những hột nút màu bạc và cái cổ cao. Không biết vì
lý do gì, chiếc áo có một khoảng bạc màu từ vai xuống đến trước ngực.
Những sợi vải lòi ra ở chỗ rách trên hai cùi chỏ.
"Cháu có biết đây là chiếc áo bà cháu thích nhất không?" Ông tôi dịu dàng
thì thầm. "Trong bất cứ buổi lễ lộc nào, bà cháu cũng mặc chiếc áo này. Đi
chợ, đi ăn ở nhà hàng Le Colonial, ngày ngoại mang lon đại úy, đám tang
con trai... lúc nào bà cháu cũng mặc chiếc áo này."
"Tại sao nó phai màu ở chỗ đó vậy ngoại?"
Ông tôi cười nhẹ. "Do ngoại làm ra đó. Bữa đó bả giận ngoại không biết để
đâu cho hết."
"Ngoại làm cách nào mà nó phai màu một vùng rộng như vậy được? Mà
ngoại dùng cái gì?"
Cái mỉm cười của ông tôi biến thành một tràng cười lớn khi những kỷ niệm
cũ hiện ra trong đầu: "Ồ, chuyện này xảy ra lâu rồi. Nếu bả còn sống bả sẽ
không đồng ý để ngoại kể cho cháu nghe đâu."
"Ngoại à, ngoại kể cho cháu nghe đị" Tôi nài nỉ. "Cháu sắp đi rồi, cháu
muốn có một cái gì đó để nhớ về ông bà ngoại."
"Cháu nói cũng phải." Ông mỉm cười. "Ông cháu mình không còn nhiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.