Kiên Nguyễn
Kiếp Con Lai
Dịch giả: Nguyễn Cao Nguyên
Chương 50
Khu vực chờ lên tàu trống trơn, trừ mấy người dân thường và toán công an.
Chứng tích một buổi sáng bận rộn còn lưu trên mặt họ cùng với những rác
rến vương vãi trên sàn nhà. Món đồ đạc duy nhất trong phòng là dãy bàn
nhôm kê ngay ở giữa, phía sau mỗi bàn có một tên công an đang đứng.
Không thấy bóng một người nào trong gia đình tôi. Cả ba trăm hành khách
khác cũng không thấy. Tôi là người khách duy nhất hiện diện trong phòng.
Một bà gác cửa tiến lại. Nét mặt tò mò soi mói của bà biến mất khi tôi trình
tờ giấy xuất cảnh.
"Ở đâu giờ này mới tới?" Bà ta nạt rồi đẩy tôi tới chiếc bàn thứ nhất. Ở đó
tôi được khám xét vũ khí cất giấu trong người, bàn thứ hai đóng dấu vào
giấy xuất cảnh. Sau đó tôi ký vào danh sách lên tàu. Liếc nhìn vào tờ giấy,
tôi nhận ra chữ ký của thân nhân tôi ngoằn ngèo bên cạnh tên họ viết taỵ
Tôi thở phào nhẹ nhỏm, ngó quanh căn phòng. Những cánh cửa đóng kín
không thấy được gì, nhưng ở đâu đó phía sau những dãy nhà kia, gia đình
tôi đang chờ đợi. Tôi hít một hơi dài, bước đến chiếc bàn thứ ba, lòng cầu
mong cho phép lạ hiện ra.
Tên công an ngước nhìn lên: "Giấy tờ đâu?"
Tôi nhìn anh ta, lòng chết điếng: "Thưa ông, ở trong xách."
"Lấy rạ"
Tôi mò trong xách lôi ra một xấp giấy. Mấy năm chạy đôn chạy đáo, giấy
tờ gom lại thành một chồng cao hai tấc. Tôi cẩn thận luồn tờ giấy nhà đất
chưa ký vào giữa rồi đưa tất cả cho tên công an. Tôi rán giữ một bộ mặt tự
nhiên nhưng lòng thì lo muốn xỉu.
Tên công an chộp lấy chồng giấy, rồi bất ngờ ném tung lên trời, không
thèm ngó mắt đọc một chữ. Những tờ giấy chao lượn chung quanh tôi như
những cánh bướm trước khi rơi xuống đất. Tôi la lên một tiếng nhỏ. Hình
tôi, hình gia đình tôi và những giấy tờ khác sửa soạn trong ba năm trời ròng