KIẾP CON LAI - Trang 71

Kiên Nguyễn

Kiếp Con Lai

Dịch giả: Nguyễn Cao Nguyên

Chương 10

Dì O nói đúng. Ngôi trường tư thục nơi tôi theo học hai tháng trước đây
bây giờ trở thành trụ sở phường. Cộng sản để cho mấy vị mục sư và dì
phước ở trong ngôi nhà nhỏ dành cho mục sư trong thời gian chờ đợi,
nhưng nhà thờ thì bị đóng cửa và trường học bị trưng dụng thành cơ sở nhà
nước.
Mẹ tôi bước vào văn phòng hiệu trưởng và qua lớp cửa kính mờ mờ chỉ
thấy một dáng người ngồi phía sau bàn viết. Gần cửa ra vào, một chiếc bàn
nhỏ kê sát vách tường. Một người đàn bà mặc áo quần công an ngồi phía
sau chiếc bàn đó chận mẹ tôi không cho đi xa hơn. Phải mất một giây mẹ
tôi mới nhận ra chị ta . Chỉ mới mấy tháng trước đây, chị ta còn là một công
nhân hốt rác, thường hay tới khu nhà bếp của dì O bằng cửa sau để nhận
thức ăn thừa cho các con mình.
Nhìn thấy mẹ tôi, nét mặt chị ta hằn lên một nỗi ganh ghét. Chị nhướng
mày nhìn mẹ tôi từ đầu tới chân:
"Tôi tới đây đăng ký hộ khẩu cho gia đình." Mẹ tôi nói.
"Chị trốn ở cái xó nào vậy hả? Ba tuần lễ. Chị cút ở đâu?" Chị ta hỏi.
"Tôi và gia đình bị kẹt trong Sài Gòn. Chúng tôi đã cố gắng để về sớm."
"Láo! Quân phản cách mạng! Chị trốn ở đâu, làm cái gì chúng tôi biết hết."
Chị đàn bà công an rút tờ giấy trên bàn ném cho mẹ tôi: " Muốn gặp khóm
trưởng thì ngồi chỗ kia điền vào đơn này. Chị làm được không? Có cần tôi
nhắc lại không?"
"Tôi hiểu, cảm ơn." Mẹ tôi lầm bầm.
Phía trước bàn công an, đối diện với bức vách có một dãy ghế. Có bảy
người đang chờ trình diện khóm trưởng. Ông ta đang ngồi một mình trong
phòng không tiếp ai cả.
Lúc mẹ tôi định bỏ cuộc thì một giọng nói vang lên từ phía sau cánh cửa
làm mẹ tôi thấy rờn rợn nơi sống lưng. Giọng nói đó nghe rất quen thuộc,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.