KIẾP NẠN NGƯỜI SÓI - Trang 124

Thành đứng ngoài sân đợi cô. Anh nhìn chằm chằm vào đoàn người đông
đúc phía trước, như sợ bỏ lỡ mất Văn Kỳ.

Văn Kỳ đứng ở chỗ không xa, nhìn vào khuôn mặt chờ đợi trong lo lắng

đó, từ từ bước ra khỏi dòng người.

Vương Thành vừa nhìn liền nhận ngay ra cô, anh nhanh chóng chạy đến

trước mặt Văn Kỳ, ôm mạnh cô vào lòng rồi xoay tròn mấy vòng.

Văn Kỳ thét lên một tiếng, vùng vẫy một hồi, sau cùng im lặng trong

màn đêm mơ màng, Vương Thành cũng buông lỏng tay hơn.

Văn Kỳ đứng lặng tại chỗ, để mặc cơn gió đêm không ngừng đùa giỡn

chiếc váy dài màu trắng của mình.

Màn đêm với ánh trăng dịu dàng, hai người ngồi trên sân thể thao, để

mặc ánh trăng nhuộm bạc cả thân hình. Vương Thành khi nãy khá là to
gan, hiện nay lại tỏ ra lóng ngóng, không biết nên nói chuyện gì với Văn
Kỳ lúc này.

“Vương Thành…” Văn Kỳ chủ động lên tiếng, quay mặt sang rồi nói

“Khoảng thời gian gần đây cảm ơn anh đã luôn ở cạnh bên em. Anh đáng lẽ
không nên bị lôi vào chuyện rắc rối này. Cho nên, hãy để em một mình đối
mặt với ‘tội lỗi’ đi.

Câu nói này chẳng khác nào mũi kim đâm sâu vào trái tim của Vương

Thành.

Anh vẫn cứ nhìn Văn Kỳ bằng ánh mắt dịu dàng, mỉm cười và đáp “Em

đã quên rồi sao? Anh đã từng nói, bất luận là chuyện gì, anh cũng sẽ cùng
em đối mặt, cho nên xin đừng vứt bỏ anh. Anh chỉ muốn bảo vệ em, để em
không gặp phải tổn thương, cho dù người phải chết có là anh.”

Câu nói này xuất phát từ đáy lóng Vương Thành, thực sự đã khiến Văn

Kỳ cảm động bùi ngùi.

Chính vì Vương Thành có thể khiến cô xúc động nhiều lần, cho nên cô

mới sợ hãi một ngày nào đó sẽ lún sâu trong nỗi cảm động này, sau cùng
yêu Vương Thành đến mức không quay đầu nổi. Cô đã thử xa cách Vương
Thành, cô không xứng có được người tốt đẹp như anh, cô không nhẫn tâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.