KIẾP NẠN NGƯỜI SÓI - Trang 156

Vương Thành mãi mới định thần lại, chuyện này rốt cuộc là sao chứ?

Anh nhìn về phía cổng trường đại học Thiên Nhai, lại thấy một bóng dáng
gầy gò vừa bước ra ngoài. Bóng hình cao gầy đó rất giống với Tôn Lâm,
Vương Thành thở hắt ra một hơi, bất giác bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lẽ nào
là hắn? Tôn Lâm từ từ bước ra, mỉm cười chế giễu mà khinh khi.

“Thế nào hả? Cảm giác bị người ta báo thù có dễ chịu không?” Tôn Lâm

cố tình nâng cao giọng nói. “Vương Thành, mày lúc nào cũng trên tao một
bậc, mày biết rõ ràng tao yêu Văn Kỳ là vậy, tại sao còn dám giành với tao?
Tại sao chứ?”

“Mẹ kiếp, thì ra là mày.” Vương Thành buông tay Văn Kỳ ra, hai mắt

rực lửa căm hận, anh cực kỳ bực bội. “Tôn Lâm, mày là thằng khốn khiếp,
tao đánh chết mày.”

Tình hình gấp gáp, Tôn Lâm quên mất cả việc chống trả, bị Vương

Thành đấm thẳng vào mặt.

Hai người chẳng tiếc lời nhiếc móc đối phương, sau cùng đánh nhau một

trận tơi bời.

Đám sinh viên lại tụ tập xunh quanh, bọn họ tới xem náo nhiệt, còn có

người hò reo cổ vũ.

Đột nhiên, bảo vệ trường học xông qua đám sinh viên đó tách Vương

Thành và Tôn Lâm ra.

Không khí vô cùng căng thẳng, mặt Vương Thành đầy rẫy vết thương,

miệng vẫn thét lớn “Tôn Lâm, mẹ kiếp, mày cứ chờ đấy, tao phải giết chết
mày bằng được.”

Tôn Lâm nhổ máu trong miệng ra, đưa tay chạm nhẹ lên vết tím ở khóe

miệng rồi nói “Cứ việc, tao chờ mày tới, không đánh chết được tao, mày
chỉ đáng làm con tao.”

Văn Kỳ không thể nào chịu đựng thêm nữa, chạy lại nắm lấy bàn tay của

Vương Thành rồi nói “Đi thôi, anh thấy chưa đủ mất mặt hay sao?”

Trước lời khuyên giải của Văn Kỳ, Vương Thành đạp xe bỏ đi một mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.