KIẾP NẠN NGƯỜI SÓI - Trang 46

“Nói đi, ranh con, không việc gì có khi nào anh vác xác tới đây. Có gì

mau phun ra đi.”

“Hì hì, sư phụ đúng là sư phụ, có chuyện gì cũng chẳng thể che được đôi

mắt thần kì của thầy.” Thiên Lượng bật cười ha ha, sau đó liền đặt những
thứ mang tới đây ra bàn uống nước.

“Ông Văn, thật trùng hợp quá.” Chu Thiên quay đầu sang nói chuyện với

Văn Kiện đang ngồi trên ghế sô pha.

Văn Kiện cảm thấy viên cảnh sát này không đơn giản, đôi mắt sắc sảo

của anh khiến ông ta rợn tóc gáy, mồ hôi lạnh ròng ròng sau lưng.

Giáo sư Vương cầm mấy thứ trên bàn nước lên, nụ cười trên khuôn mặt

vụt tắt, thay vào đó là vẻ kinh hãi, hoang mang.

Sau đó, ông lớn tiếng quát măng “Cút! Anh mau cút cho tôi. Mang

những thứ này cút đi cho tôi.”

Giáo sư Vương nhanh chóng đuổi hai người ra ngoài, phẫn nộ đóng sầm

cánh cửa căn phòng lại. Chu Thiên và Thiên Lượng mặt mày ngơ ngác
đứng bên ngoài cửa.

“Hưm, Thiên Lượng, vị sư phụ này của cậu thực đúng là cổ quái.” Chu

Thiên mỉm cười chế giễu.

Thiên Lượng lắc đầu, không nói tiếng nào.
Thiên Lượng vỗ vai Chu Thiên rồi than thở “Hầy, chẳng còn cách nào

khác, tôi đành phải tự nghiên cứu vậy. Chẳng biết sư phụ làm sao nữa?”
Thiên Lượng tỏ ra chán nản, anh cảm thấy sư phụ mình có phần kì lạ, đặc
biệt lúc nhìn thấy ống đựng chất lỏng màu xanh lục kia, sắc mặt đột nhiên
biến đổi. Thiên Lượng đã theo giáo sư Vương được hơn ba năm nay, có rất
nhiều chuyện, Thiên Lượng cũng không rõ lắm. Xưa nay trong mắt anh, sư
phụ vẫn là một câu đó, anh không dám động chạm tới quá khứ trước kia
của giáo sư Vương.

“Chu Thiên, anh quen biết người đàn ông trong đó sao?”
“Quen chứ, đó là tình nhân của Hạ Thiên.”
“À, mối quan hệ thật là phức tạp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.