KIẾP NẠN NGƯỜI SÓI - Trang 52

giơ bàn tay phải bóp chặt lấy phần cổ của cô, bàn tay trái vẫn cầm ngọn nến
trắng. Hạ Thiên lạnh lùng lên tiếng “Văn Kỳ, cậu xem, cậu còn nhận ra tôi
không? Tôi là Hạ Thiên đây!”

Gương mặt nát bươm hiện lên dưới ngọn nến dập dờn lại càng thêm kinh

khủng.

Lúc này, ngọn nến trắng trên bàn tay trái của Hạ Thiên từ từ tiến sát về

phía khuôn mặt của Văn Kỳ, đốt cháy mái tóc óng ả như tơ của cô, kèm
theo đó là mùi khét lẹt, khó ngửi.

Bởi là tưởng tượng, Văn Kỳ không hề cảm thấy nỗi đau đớn xác thịt, thế

nhưng vừa nghĩ tới Hạ Thiên đang báo thù mình, bản thân lại chịu đủ mọi
hành hạ, dày vò của Hạ Thiên. Trong mơ màng, cô nghe thấy có người
không ngừng gọi mình “Kỳ Kỳ, mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi…”

Không biết bao lâu sau, Văn Kỳ cuối cùng đã tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa.
Vội vã hít thở, cô ngẩng đầu lên, liền thấy một khuôn mặt đẹp trai, hiền

hậu, cô bỗng cảm thấy mình như tóm được chiếc phao cứu hộ giữa mênh
mông biển trời.

Nghĩ tới con ác mộng ban nãy, Văn Kỳ ôm trọn lấy Vương Thành, vùi

đầu trên bờ vai vững chắc của anh bật khóc thành tiếng, giống như một đứa
trẻ vừa sợ hãi quá độ. Hiện giờ, cô mới nhận ra rằng mình không hề kiên
cường, nội tâm cô vô cùng mềm yếu, cô mong chờ có người giống như
đấng cứu thế giúp mình trong cơn mộng kinh hoàng.

Tiếng mở cửa lại truyền tới, cô dường như lại nhìn thấy gương mặt nát

bươm kia, giọng nói cũng rất rõ rệt, cô cảm thấy đây tuyệt đối không phải
trong mơ.

Sau khi mở cửa, Văn Kỳ bất đắc dĩ phải đầy Vương Thành ra, tiếp đó

vuốt lên mái tóc của mình rồi hỏi “Em làm sao thế?”

“Em bị sốt cao.” Vương Thành giơ tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt của cô.
“Anh đã xin phép nghỉ, tới đây chăm sóc em, dạo này khoa Sinh Vật khá

rảnh rỗi, thầy giáo có việc nghỉ phép rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.