KIẾP NÀO TA CŨNG TÌM THẤY NHAU - Trang 73

này có thể đem đến sự an toàn, anh ta dường như cũng khá chăm lo cho cô, và
đằng nào cô cũng đâu thể kén cá chọn canh.?

Nhưng trái tim của Elizabeth nói không. Không ổn định gì hết. Cô không

yêu anh ta, mà không có tình yêu thì mối quan hệ đó là gì cơ chứ?

Lý lẽ của trái tim cuối cùng đã thắng. Anh ta thúc ép cô tiến xa hơn, đòi hỏi

chuyện chăn gối và một mối quan hệ nghiêm túc. Elizabeth quyết định dừng lại.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm, dù có chút buồn khi lại phải cô đơn, nhưng không tới
mức suy sụp. Nhìn chung, cô đã kết thúc mối quan hệ này một cách hợp tình hợp
lý. Và giờ thì cô đang ở đây, mắt sưng đỏ, mũi nghẹt cứng, mascara chảy xuống
ròng ròng.

Khi chúng tôi bắt đầu quá trình hồi quy, Elizabeth rơi vào trạng thái thôi

miên sâu, và tôi đưa cô quay ngược thời gian một lần nữa. Lần này cô xuất hiện ở
Ireland, khoảng vài thế kỷ trước.

“Tôi rất xinh đẹp”, cô bình luận ngay khi tìm thấy chính mình. “Tôi có mái

tóc đen và đôi mắt màu xanh nhạt... Tôi ăn mặc rất giản dị và không trang điểm
hay đeo trang sức... như thể đang tìm cách giấu mình. Da tôi rất trắng, như kem
vậy.”

“Giấu mình khỏi cái gì?” Tôi hỏi, lần theo chỉ dẫn của cô.
Cô im lặng một lúc, tìm câu trả lời. “Khỏi chồng tôi... đúng vậy, là anh ta.

Ôi, đó là một gã thô lỗ! Anh ta uống rượu quá nhiều và trở nên hung bạo. Anh ta
còn rất ích kỷ... Tôi nguyền rủa cuộc hôn nhân này!”

“Tại sao cô lại chọn anh ta?” Tôi ngây thơ hỏi.
“Tôi không hề chọn anh ta... Tôi sẽ không bao giờ chọn anh ta. Cha mẹ tôi

chọn anh ta, và bây giờ họ đều đã mất... Họ đã mất, nhưng tôi vẫn phải sống với
anh ta. Cuộc sống hiện tại của tôi chỉ còn mỗi anh ta mà thôi, cô nói, một nỗi
buồn mong manh xen lẫn với cơn giận trong giọng nói của cô.

“Cô có con không? Còn ai khác sống với cô nữa không?” Tôi hỏi.
“Không” Cô đã vơi giận, nhưng ngày càng tỏ rõ nỗi buồn bã. “Tôi không

thể. Tôi đã có một lần... sẩy thai. Mất rất nhiều máu... và bị nhiễm trùng. Họ nói
tôi không thể sinh con được nữa... Anh ta cũng trút giận lên tôi vì chuyện đó...
Trách móc tôi... vì không sinh được con trai cho anh ta. Như thể tôi muốn điều đó
vậy!” Nỗi buồn lại được khuấy lên.

“Anh ta đánh đập tôi”, cô nói thêm, giọng đột nhiên dịu xuống. “Anh ta

đánh đập tôi chẳng khác nào một con chó. Tôi căm hận anh ta.” Cô ngừng nói,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.