KIẾP NÀY EM TỪNG CÓ ANH - Trang 11

“Tớ lấy cái này, giá nhân viên nhé!”

“Biết rồi.”

“Ôi chết!” Đột nhiên cô ấy kêu lên thất thanh. “Tớ quên mua tạp chí rồi.”

“Tạp chí gì?”

“Địa lý quốc gia.”

“Cậu đọc cuốn tạp chí ấy á?”

“Không, để Vũ Vô Quá đọc, chết rồi, các hiệu sách đóng cửa hết rồi còn

đâu. Anh ấy cần dùng đến nó khi viết tiểu thuyết.”

Vũ Vô Quá là bạn trai của Từ Ngọc, anh ta là biên tập viên của một tờ

báo, đồng thời cũng là một tác giả của thể loại tiểu thuyết khoa học viễn
tưởng. Vũ Vô Quá là bút danh của anh ta, còn tên thật hình như là Vũ Tự
thì phải, tôi quên mất rồi.

Trước mặt mọi người, Từ Ngọc thích gọi tên anh ta là Vũ Vô Quá, cô ấy

rất sùng bái anh ta, lúc nào cũng gọi cái tên đó một cách đầy tự hào và kiêu
hãnh. Cô ấy tin tưởng một cách sâu sắc rằng cái tên Vũ Vô Quá ấy trong
một tương lai không xa sẽ trở nên nổi đình nổi đám. Còn tôi thì thấy cái tên
này cũng thật lắm ý nghĩa: Vũ Vô Quá - thì đúng là “Vú không quá” rồi -
chắc chắn là “Vú không” bao giờ “Quá đáng”.

“Đi mua tạp chí với mình đi.” Cô ấy cuống quýt nói.

“Muộn thế này rồi còn tìm mua ở đâu được chứ?”

“Đến đâu thì có thể mua được?” Từ Ngọc hỏi ngược lại tôi.

“Giờ này thì các hiệu sách và sạp báo của khu Trung Hoàn cũng đóng

cửa hết rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.