KIẾP NÀY EM TỪNG CÓ ANH - Trang 127

“Cô là người bạn thân thuở ấu thơ của Du Dĩnh, từ trước đến nay cô ấy

chưa từng có người bạn nào.” Đại Hải nói.

“Anh muốn tôi nói với cô ấy không?” Tôi muốn biết có phải Đại Hải

muốn tôi chuyển lời của anh ta cho Du Dĩnh hay không.

Đại Hải lắc đầu. “Tôi có dũng khí để nói với cô rằng tôi rất yêu cô ấy,

nhưng lại không thể mở miệng để nói cho cô ấy hay.”

“Tại sao?” Tôi không mấy ngạc nhiên.

“Cô ấy là kiểu người khó có thể mở lời nói yêu.”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có một kiểu phụ nữ được người đàn ông

yêu nhưng lại khiến họ không muốn biểu lộ tình yêu.

“Ý anh nói cô ấy không đáng được yêu?”

“Không.” Đại Hải đang nghĩ nên dùng từ ngữ nào thích hợp với ý anh ta

muốn nói, có vẻ anh ta rất cẩn trọng với cách sử dụng từ, cũng giống như
khi trên tòa án, anh ta muốn lời nói của mình phải chuẩn xác ở mức độ cao
nhất.

“Cũng giống như một số luật sư, ta sẽ không nói thật với họ, bởi ta không

biết họ sẽ nghĩ như thế nào, thậm chí còn không biết họ có tin vào lời nói
thật của ta hay không.” Cuối cùng Đại Hải cũng nghĩ ra cách giải thích.

“Anh cho rằng cô ấy sẽ không tin tình yêu của anh sao?”

“Dường như cô ấy không quan tâm đến tôi lắm.” Rốt cuộc Đại Hải cũng

nói rõ ý hơn một chút.

“Theo như tôi biết thì cô ấy rất quan tâm đến anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.