KIẾP NÀY EM TỪNG CÓ ANH - Trang 231

“Anh có hai người đàn bà rồi mà còn nói không ai yêu?” Tôi lắc đầu.

“Tôi không cảm nhận được Du Dĩnh yêu tôi, cũng có thể cô ấy yêu tôi,

nhưng cô ấy không cần tôi.”

Tự dưng tôi chợt cảm thấy buồn cười, dường như Đại Hải và Du Dĩnh

hoán đổi tính cách cho nhau vậy, giờ Đại Hải là đàn bà, còn Du Dĩnh là đàn
ông. Chỉ có đàn bà mới thường xuyên cảm giác muốn được yêu và được
cần.

“Cô ấy rất yêu anh, vô cùng yêu anh đấy.” Tôi nói rành rọt từng chữ. “Cô

ấy cũng cần anh lắm.”

“Chưa bao giờ cô ấy nói thế cả.”

“Thế anh nói rồi chắc? Anh cũng từng nói rằng mình yêu cô ấy chưa?”

“Trước đêm hôm kia tôi có nói, nhưng cô ấy không tin.”

“Quá muộn rồi.” Tôi nói.

“Đúng thế, quá muộn.”

“Chuyện anh và cô gái kia bắt đầu được lâu chưa?” Tôi hỏi anh ta. Câu

hỏi này xuất phát từ sự tò mò.

“Chắc khoảng một tháng hơn!”

Chỉ vì mối tình cảm hơn một tháng mà anh ta vứt bỏ mối tình của hơn

bảy năm... Nếu Du Dĩnh mà biết được chắc hẳn đau lòng

Hóa ra bảy năm của đàn bà chẳng có chút giá trị gì.

Ba ngày sau, Đại Hải chuyển đi. Bảy năm tình cảm, chỉ cần ba ngày để

cắt đứt. Nhưng ba tuần sau khi anh ta chuyển đi, Du Dĩnh vẫn lặng lẽ đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.