KIẾP NÀY EM TỪNG CÓ ANH - Trang 44

Phải chờ đợi một quãng thời gian từ sáng đến tối, quả thực quá dài. Cả

cuộc sống của tôi chỉ là chờ đợi và chờ đợi. Đợi Văn Lâm tìm tôi, đợi anh
ấy đến gặp tôi...

Chúng tôi cùng ăn tối ở một nhà hàng Pháp khu Trung Hoàn, nhà hàng

này đậm chất Pháp.

“Sao anh lại biết đến nhà hàng này?” Tôi hỏi.

“Có một đồng nghiệp giới thiệu cho anh. Sao?”

“Đương nhiên không bằng nhà hàng của chúng ta rồi.” Tôi cười nói.

“Hứa với anh, lần sau đừng có đi bắt trộm nữa nhé, bất kể trộm gì cũng

không được bắt, hiểu chưa?” Văn Lâm nói.

“Anh có thể bảo vệ em suốt đời được không?”

“Anh không bao giờ rời xa em.” Anh ấy nói.

“Chỉ tiếc em không thể mãi mãi ở bên anh.”

“Tại sao?”

“Chẳng phải anh nói tuổi thanh xuân của người con gái có giới hạn sao?

Em sẽ ở bên anh đến khi em tròn 30 tuổi.”

“Tại sao lại là 30?”

“Bởi quãng thời gian trước khi phụ nữ bước vào tuổi 30 là quãng thời

gian đẹp nhất. Sau đó, em sẽ phải toan tính cho cuộc đời của mình.”

Bầu trời phía trên lâu đài tuyết

“Anh có một món quà tặng em đây.” Đêm hôm đó, khi Văn Lâm chuẩn bị

rời đi đã nói với tôi như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.