KIẾP NGƯỜI - Trang 212

32.

Philip ngạc nhiên khi gặp bác trai và bác gái. Trước kia không bao giờ

anh nhận ra hai bác mình là người già hoàn toàn. Cha sở đón anh vẫn với
cái vẻ dửng dưng khó chịu như thường lệ. Ông ta đẫy hơn một chút, hói
hơn một ít, tóc hoa râm hơn một ít. Philip thấy bác mình sao mà đáng khinh
quá. Nét mặt ông trông yếu đuối, bệ rạc. Bác gái Louisa mừng rỡ ôm chầm
lấy anh, hôn anh, nước mắt hạnh phúc ràn rụa trên má. Philip cảm động,
bối rối, ngượng nghịu, anh không biết rằng bác đã săn sóc anh với tất cả
tấm lòng khao khát được yêu thương.

Bà nắm lấy tay anh, cặp mắt hoan hỉ nhìn vào mặt anh:

- Chao ôi, từ lúc cháu đi xa, thời gian như dài ra Philip ạ. - Bà kêu lên.

- Cháu lớn lên đấy. Bây giờ thì cháu thành người lớn rồi!

Trên hai mép anh đã lờ mờ một hàng ria mảnh. Anh đã mua dao cạo và

thỉnh thoảng cạo sạch lông tơ trên cái cằm nhẵn thín.

- Vắng cháu nhà hiu quạnh quá - Rồi bà rụt rè hỏi giọng run run: “Cháu

có mừng được trở về nhà không?”.

- Vâng, dĩ nhiên là có.

Bà gầy gò đến nỗi trông gần như chỉ còn da bọc xương, hai cánh tay

dang choàng qua cổ anh mỏng manh như xương trẻ con và nét mặt tàn tạ
của bà, chao ôi, sao mà nhăn nheo đến thế. Mái tóc hoa râm quăn quăn của
bà vẫn để như hồi còn trẻ làm cho bà có vẻ tội nghiệp một cách kỳ lạ, và
cái hình hài nhỏ bé héo hon của bà nom tựa như chiếc lá mùa thu khiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.