KIẾP NGƯỜI - Trang 486

62.

Philip không tự nguyện đầu hàng mối tình thiêu đốt đời anh. Anh hiểu

rằng mọi sự trên đời này chỉ là tạm thời và vì vậy sẽ có ngày nó phải chấm
dứt. Anh mòn mỏi mong chờ ngày đó. Tình yêu như một vật ký sinh trong
lòng anh, nó nuôi dưỡng một cuộc sống đáng ghét bằng máu thịt của đời
anh, nó hút đi sinh lực của anh dữ dội đến nỗi anh không còn thấy thích
một chuyện gì khác. Trước kia anh thường say mê vẻ duyên dáng của công
viên St. Jame, anh thường ngồi ngắm những cành cây in bóng trên nền trời
trông như một bức tranh Nhật Bản, con sông Thames xinh đẹp với những
chiếc thuyền mui không ngừng xuôi ngược, những cầu tàu không ngừng lôi
cuốn anh; tâm hồn anh tràn đầy những hình ảnh êm đềm trước bầu trời thay
đổi của Luân Đôn. Nhưng giờ đây, với anh cái đẹp là vô nghĩa. Vắn bóng
Mildred anh buồn chán, bồn chồn. Một đôi lần anh nghĩ phải xem tranh ảnh
cho khuây khỏe, nhưng anh đi qua hết phòng tranh tượng quốc gia như một
kẻ tham quan, không có bức tranh nào làm cho lòng anh rung động. Anh tự
hỏi liệu có bao giờ nữa anh còn quan tâm đến những gì anh ưa thích. Trước
đây anh miệt mài đọc sách, nhưng giờ đây, sách vở là vô nghĩa, thì giờ
nhàn rỗi, anh dùng trong phòng hút thuốc của câu lạc bộ bệnh viện, lật xem
vô số tạp chí xuất bản định kỳ. Tình yêu này là một nỗi thống khổ, anh cay
đắng cảm thấy mình đã bị khuất phục, anh đã bị tình yêu cầm tù, và anh
khao khát tự do.

Thỉnh thoảng sáng ngủ dậy, anh không cảm thấy gì hết. Lòng anh bỗng

rộn ràng vui sướng, vì anh nghĩ rằng mình được tự do; anh không yêu nữa;
nhưng trong khoảnh khắc, khi anh dần dần tỉnh hẳn thì nỗi đau vẫn âm ỉ
trong lòng và anh hiểu rằng mình chưa lành bệnh. Mặc dù điên cuồng mong
mỏi Mildred, anh vẫn khinh nàng. Anh thầm nghĩ trên thế gian này không
có gì đau đớn hơn nỗi đau cùng một lúc vừa thương lại vừa khinh bỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.