KIẾP NGƯỜI - Trang 487

Theo thói quen, Philip đào sâu phân tích trạng thái tình cảm của mình,

anh liên miên tranh luận với chính mình, về hoàn cảnh của anh và đi đến
kết luận rằng anh chỉ có thể tự chữa lấy cho mình khỏi căn bệnh yêu đương
hèn nhát này bằng cách chấp nhận Mildred làm người tình. Chính vì đói
khát tình dục mà anh đau khổ, nếu thỏa mãn vấn đề này thì anh có thể tự
giải thoát khỏi những sợi dây ràng buộc không thể nào chịu đựng nổi. Anh
hiểu rằng Mildred không cần anh chút nào theo hướng này. Khi anh hôn
nàng thắm thiết thì nàng lùi ra ghê tởm. Nàng không hề có những khoái
cảm xác thịt. Đôi khi anh thuật lại những cuộc tình phiêu lưu của mình tại
Paris định làm cho nàng ghen nhưng nàng không quan tâm. Đã một vài lần,
anh ngồi vào những bàn khác trong quán trả, vờ tán tỉnh các cô phục vụ các
bàn này, nhưng nàng hoàn toàn dửng dưng. Anh nhận thấy không phải nàng
giả vờ.

- Chiều nay anh không ngồi ở bàn em phục vụ, em không lấy làm phiền

chứ? Anh hỏi một lần khi cùng ra ga với nàng - các bàn của em đều chật
ních hết.

Sự thật không phải như vậy nhưng nàng không cãi lại. Thậm chí nếu việc

anh ngồi bàn khác là không đáng kể đối với nàng, nhưng nếu nàng tỏ ra
khó chịu thì anh vẫn lấy làm khoan khoái. Một lời quở trách có thể là niềm
an ủi đối với tâm hồn anh.

- Em nghĩ rằng ngày nào cũng ngồi vào một bàn thì thật là dớ dẩn. Thỉnh

thoảng anh phải giúp các cô hầu bàn khác chứ.

Nhưng càng nghĩ điều đó, anh càng tin chắc rằng sự đầu hàng hoàn toàn

của nàng là con đường duy nhất đưa anh đến tự do. Anh như chàng hiệp sĩ
thời xưa bị hóa thân bởi những lời thần chú kỳ diệu, cố tìm cho được liều
thuốc khôi phục lại hình hài đẹp đẽ ngày xưa của mình. Philip chỉ còn một
hy vọng: Mildred rất muốn đi Paris. Đối với nàng cũng như phần đông dân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.