KIẾP NGƯỜI - Trang 145

Lúc ấy Philip cười thẳng thắn. Chàng không che giấu được niềm hân

hoan của mình.

- Có thật là em nóng lòng ra đi không?

- Thưa thầy đúng thế.

- Ở đây em có khổ sở không?

Philip đỏ mặt. Theo bản năng chàng không muốn ai đó đi sâu vào những

cảm nghĩ của mình.

- Ồ thưa thầy, em không biết.

Ông Perkins chậm rãi đưa ngón tay phải cào cào chòm râu, trầm ngâm

nhìn chàng. Ông nói dường như với riêng mình:

- Dĩ nhiên các trường lập nên cho học sinh trung bình. Nhưng dù cái chốt

hình dáng thế nào thì bằng cách này hay cách khác cũng phải đem nêm vào
chỗ đã đục. Người ta không có thì giờ để lo lắng bất cứ việc gì khác ngoài
học sinh trung bình. Rồi bỗng ông nói với Philip:

- Này, thầy gợi ý với em như thế này. Học kỳ này của chúng ta sắp sửa

kết thúc. Có thêm học kỳ nữa thì em cũng chẳng chết nào, còn nếu như em
muốn đi Đức thì đi sau lễ Phục Sinh, tốt hơn là sau lễ Nô-en. Mùa xuân sẽ
thú vị hơn là giữa mùa đông. Nếu kết thúc học kỳ tới đây mà em vẫn muốn
đi thì thầy không phản đối. Em nghĩ thế nào?

- Thưa thầy, em xin cảm ơn thầy rất nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.