KIẾP NGƯỜI - Trang 201

trọng nữa. Bà Giáo sư cố tỏ ra bướng bỉnh, bà tức giận khóc lóc, nhưng ba
bà già kia áp đảo bà, và bỗng nhiên bà làm ra vẻ công phẫn một cách đoan
chính, bà tuyên bố nhất định sẽ chấm dứt toàn bộ câu chuyện kia.

Sau bữa ăn trưa, bà dẫn Cacilie vào phòng ngủ của mình và bắt đầu nói

chuyện rất nghiêm túc với nàng, nhưng trước sự kinh ngạc của bà, nàng cứ
trơ ra; nàng có ý định sẽ đi đây đi đó theo ý của riêng mình và nếu như
nàng thích đi chơi với anh chàng người Hoa kia thì đó là việc riêng của
nàng chứ không phải của người nào khác. Bà Giáo sư dọa sẽ viết thư cho
bác nàng.

- Lúc đó bác Heinrich sẽ để cháu ở lại trong một gia đình ở Berlin suốt

mùa đông, điều đó càng hay cho cháu, vì cả anh Sung nữa cũng sẽ đến
Berlin.

Bà Giáo sư bắt đầu khóc lóc. Nước mắt ròng ròng xuống hai gò má đỏ

xù xì béo phị của bà. Cacilie cười giễu: - Thế có nghĩa là suốt mùa đông
này, ba căn buồng sẽ không có người ở - Nàng nói.

Sau đó bà Giáo sư liền thử một kế hoạch khác. Bà khêu gợi bản tính tốt

đẹp của nàng: tốt bụng, biết lẽ phải, khoan dung, bà đối xử với nàng không
còn như một đứa trẻ nữa mà như với một phụ nữ đã trưởng thành. Bà nói
chuyện kia cũng chẳng có gì là ghê gớm, nhưng cái anh chàng người Hoa
da vàng mũi tẹt, mắt ti hí như mắt lợn, thì eo ôi, chính cái đó mới là điều
gớm ghiếc. Cứ nghĩ đến là người ta đã thấy tởm.

- Xin lỗi, xin lỗi, - Cacilie hít vào một hơi thật nhanh rồi nói.

- Cháu không muốn nghe bất kỳ một lời nói xấu nào về anh ta.

- Thế là không đúng đắn - Bà Erlin hổn hển nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.