KIẾP NGƯỜI - Trang 230

rơm to rộng vành. Chiều hôm ấy trời nóng, một ngày nóng nực nhất, mồ
hôi lấm tấm thành hàng trên làn môi trên của nàng. Anh chợt nhớ đến
Cacilie và anh chàng Sung. Anh không bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương
với Cacilie, vì nàng xấu xí quá, nhưng bây giờ đây nghĩ lại, anh thấy mối
tình ấy có vẻ rất lãng mạn. Anh cũng đã có cơ hội để mà yêu thương lãng
mạn. Cô Wilkinson có thể coi như là người Pháp. Điều này làm cho câu
chuyện tình đến với hai người càng thêm thú vị. Ban đêm nằm trên giường,
hay khi ngồi một mình đọc sách trong vườn nghĩ đến việc này anh cảm
thấy lòng xúc động bồi hồi, nhưng khi nhìn thấy cô Wilkinson thì điều đó
lại không còn đẹp nữa.

Dù thế nào sau hết thảy những gì nàng tâm sự với anh nếu anh tỏ tình

nàng sẽ không ngạc nhiên. Anh có cảm tưởng kì quái. Có lẽ chỉ là sự tưởng
tượng của anh, nhưng vài ngày gần đây một hai lần anh hình dung trong cái
nhìn của nàng thoáng ánh lên một cái gì đó như là khinh thường.

- Anh nghĩ gì mà mê mải thế? - Cô Wilkinson mỉm cười nhìn anh hỏi.

- Tôi sẽ không nói đâu. - Anh trả lời.

Anh đang nghĩ là mình phải hôn nàng tại chỗ này, ngay lúc này. Anh tự

hỏi không biết nàng có mong chờ điều đó không, nhưng rốt cuộc các anh
chẳng biết phải làm thế nào nếu không có những thủ tục mào đầu. Biết đâu
nàng sẽ chẳng cho là anh điên, hoặc nàng có thể tát vào mặt anh, hoặc nàng
có thể thưa lại với bác anh. Anh tự hỏi không hiểu anh chàng Sung đã bắt
đầu với Cacilie như thế nào. Nếu nàng mách với bác trai thì thật là xấu hổ,
anh đã biết bác là người thế nào, chắc bác sẽ thuật lại với ông luật sư và
Josiah Graves và anh sẽ đúng là một thằng đần độn.

Bác gái Louisa thì cứ một mực bảo cô Wilkinson ba mươi bảy tuổi

không hơn không kém. Anh rùng mình khi nghĩ đến mình ở vào tình thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.