KIẾP NGƯỜI - Trang 256

36.

Mấy ngày sau, Philip đi Luân Đôn. Theo lời dặn dò của cha phó, anh đã

gửi thuê một căn phòng ở Barnes giá mỗi tuần tới bốn silinh. Anh đến đó
vào buổi tối. Bà chủ, một bà già nhỏ người trông ngộ ngộ, thân hình héo
hon, mặt mũi hết sức nhăn nheo dọn cho anh một bữa trà thịnh soạn. Một
cái tủ búp-phê, một cái bàn vuông chiếm gần hết phòng khách, kê sát
buồng là một cái ghế trường kỳ bọc vải lông ngựa, gần lò sưởi để một ghế
bành rất hợp, lưng ghế bọc vài trắng, và mặt ghế lót nệm cứng vì lò xo đã
gây hỏng.

Dùng trà xong, anh mở va li sắp xếp sách vở rồi ngồi xuống cố gắng đọc

sách, nhưng anh cảm thấy chán nản. Sự yên lặng trên đường phố làm anh
bâng khuâng, anh cảm thấy vô cùng cô đơn.

Hôm sau anh dậy sớm. Anh mặc áo đuôi tôm đội chiếc mũ ống mà anh

hay dùng ở trường học. Chiếc mũ đã sờn mòn nhiều nên anh quyết định
trên đường đến sở sẽ tạt vào hiệu mua một cái mới. Mua xong, thấy còn
nhiều thì giờ, anh đi bộ dọc theo đường Strand. Văn phòng công ty Herbert
Carter ở tại một phố nhỏ cách xa Chancery Lane, anh phải hỏi đường hai ba
lần. Anh có cảm giác là người ta nhìn anh nhiều quá, nên một lần anh phải
lấy mũ xuống xem có phải cái nhãn hiệu đã tình cờ vẫn còn dính trên mũ.
Lúc đến nơi, anh gõ cửa, nhưng không ai trả lời, nhìn đồng hồ thì mới chín
rưỡi. Chắc chắn còn sớm quá. Anh đi ra và mười phút sau trở lại. Một chú
bé chạy giấy công ty, mũi dài, mặt đầy mụn bọc, nói giọng Êcot ra mở cửa.
Philip xin gặp ông Herbert Carter. Ông này chưa đến.

- Khi nào ông ấy đến đây.

- Trong khoảng 10 giờ và 10 rưỡi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.