KIẾP NGƯỜI - Trang 267

- Cô ta bắt đầu khóc nhưng tôi không chịu nổi bọn đàn bà khi họ khóc, vì

thế tôi bảo cô ta tốt nhất nên cuốn gói.

Khả năng hài hước của Philip đã trở nên sắc sảo hơn theo tuổi đời.

- Thế là cô ta có cuốn gói không? - Anh mỉm cười hỏi.

- Ừ, mà cô ta chẳng còn đường nào khác, phải không?

Thời gian này ngày lễ Nôel gần đến. Suốt cả tháng mười một, bà Carey

toàn ốm đau, nên bác sĩ gợi ý vợ chồng bà nên đi Cornwall vài tuần nhân
dịp này để bà có thể phục hồi sức lực. Kết quả là Philip không đi đâu được
và anh nghĩ Nôel ở phòng trọ. Chịu ảnh hưởng của Haward, anh tin chắc
rằng những ngày hội hè trong dịp này là dung tục và man rợ, và anh nhất
định không bận tâm đến chút nào. Nhưng ngày lễ đến, những cuộc vui chơi
đình đám chung quanh đã tác động tới anh một cách lạ thường. Ông bà chủ
nhà thì đi nghỉ lễ với con gái đã có chồng. Nên để tránh phiền hà cho họ
Philip báo anh sẽ đi ăn ngoài hiệu. Anh đến Luân Đôn vào lúc trưa, một
mình ăn mấy miếng thịt gà với ít bánh ở nhà hàng Gatti; sau đó vì chẳng
biết làm gì, anh đến nhà thờ Westminter dự lễ buổi chiều. Phố xá gần như
vắng vẻ, những người đi trên đường có vẻ bận rộn, họ không thơ thẩn mà
có ý định, có mục đích rõ rệt, hầu như người nào cũng đi một mình. Trong
con mắt Philip, mọi người đều có vẻ vui sướng. Cả đời, anh chưa bao giờ
cảm thấy cô đơn hơn lúc này. Anh đã định lang thang trên đường phố giết
thời gian rồi đi ăn tối khách sạn, nhưng phải ngắm nhìn đám người nói nói
cười cười chơi đùa vui vẻ, anh không chịu nổi, nên anh trở lại Waterloo.
Trên đường qua Westminter Bridge Road anh mua ít dăm bông, hai miếng
bánh ba tê rồi trở về Barmes. Anh ngồi ăn trong căn phòng nhỏ bé quạnh
hiu, và đọc sách qua đêm, tâm trạng chán chường gần như không thể nào
chịu nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.