KIẾP NGƯỜI - Trang 291

- Đây là trường tốt nhất ở Pari - cô Price nói - đây là trường duy nhất

người ta đòi hỏi nghệ thuật một cách nghiêm túc.

- Có phải nghệ thuật được coi trọng như vậy không? Người trai trẻ hỏi,

vì cô Price chỉ trả lời bằng cái nhún vai đầy khinh bỉ, nên hắn ta thêm:

- Thực tế tất cả các trường ở đây đều tồi tệ, luôn luôn theo chủ nghĩa

kinh nghiệm. Vì sao trường này ít có hại hơn là nhiều trường khác phải
chăng là sự giảng dạy kém hơn nơi khác. Bởi vì người ta chẳng học được
gì.

- Vậy tại sao anh lại đến đây? Philip cắt ngang.

- Tôi biết cần phải làm gì nhưng tôi không làm. Chị Price có học thức,

hẳn nhớ câu La-tinh về chuyện này.

- Tôi mong anh vui lòng gạt tôi ra khỏi câu chuyện của anh, anh Clutton

ạ - cô Price đột ngột nói.

- Cách duy nhất để học vẽ - Hắn tiếp tục, không nao núng - là tậu một

xưởng vẽ, thuê người làm mẫu và chỉ mình tự điều khiển lấy công việc.

- Điều đó dường như là một việc giản đơn phải làm - Philip nói.

- Chỉ cần có tiền thôi - Clutton đáp.
Hắn ta bắt đầu vẽ và Philip liếc nhìn trộm hắn. Hắn cao, gầy kinh khủng,

bộ xương đồ sộ của hắn dường như muốn lòi ra khỏi thân hình, hai khuỷu
tay sắc nhọn đến nổi như nhô ra khỏi tay áo bành tô đã sờn rách của hắn.
Quần hắn bị co, mòn đến đít, và trên mỗi chiếc giày của hắn là một miếng
vá vụng về. Cô Price đứng dậy đi qua chỗ vẽ của Philip.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.