KIẾP NGƯỜI - Trang 373

Lawson nên muốn sống một mình. Đến cuối tuần, lấy cớ bản vẽ của mình
chưa xong, anh bước đến bên người mẫu hỏi anh ta có vui lòng đến ngồi
làm mẫu cho anh một ngày không?

- Tôi không phải người mẫu - gã Tây ban Nha đáp - tuần sau tôi có việc

khác phải làm.

- Bây giờ xin mời anh đi ăn trưa với tôi và chúng ta sẽ bàn đến việc này.

- Philip nói, và khi thấy người kia lưỡng lự, anh mỉm cười nói. - Đi ăn trưa
với tôi có hại gì cho anh đâu.

Người mẫu nọ nhún vai, đồng ý, và họ đến một quán ăn. Gã Tây Ban

Nha nói tiếng Pháp sai, tuy trôi chảy nhưng khó nghe kịp, và Philip cũng
tìm cách hiểu được ý. Anh phát hiện ra y là nhà văn đến Pari để viết tiểu
thuyết, và trong khi chờ đợi, kiếm sống bằng mọi cách đối với một kẻ
nghèo xơ, nghèo xác: dạy học, dịch thuật bất kỳ việc gì y nắm chắc được,
chủ yếu là tài liệu thương mại. Nhưng rồi cuối cùng bị dồn vào thế phải
kiếm tiền bằng dáng dấp đẹp đẽ của mình. Ngồi làm mẫu được trả hậu, tiền
kiếm được trong tuần qua đã cho y sống vài tuần. Y nói với Philip rằng y
có thể sống thoải mái với hai quan mỗi ngày, điều này làm cho Philip sửng
sốt; nhưng lại làm cho y hổ thẹn vì buộc phải phơi bày thân thể của mình ra
để kiếm tiền và y xem việc đói khát mới là lý do để bào chữa. Philip thanh
minh rằng anh không cần y ngồi y để vẽ cả người mà chỉ vẽ cái đầu thôi;
anh muốn một lần họa chân dung để gửi trưng bày ở cuộc triển lãm sắp
đến.

- Tôi không có thời giờ. Nhưng làm sao anh lại phải vẽ tôi? - gã Tây Ban

Nha hỏi.

Philip trả lời rằng anh thích hình dáng cái đầu của y. Anh cho rằng anh

có thể họa một bức chân dung đẹp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.