KIẾP NGƯỜI - Trang 421

- Giảng đường ở đâu, anh biết không? Gần mười một giờ rồi.

- Tốt nhất là ta gắng đi tìm thôi!

Họ đi ra khỏi nhà bảo tàng, đi vào một hành lang tối om om, tường sơn

hai sắc độ đỏ, một số thanh niên khác đang đi cùng chỉ đường cho họ. Hai
người đến trước tấm cửa có biển đề “Phòng giảng cơ thể học”. Philip thấy
đã có đông người ở đó. Ghế ngồi xếp thành nhiều tầng bậc, và đúng lúc
Philip bước vào thì người phục vụ cũng vào đặt một cốc nước trên bàn ở
chỗ ngồi của các giáo sư trong phòng giảng, và sau đó đem vào một xương
chậy và hai xương đùi trái và phải. Lại có một số người khác đi vào ngồi
xuống ghế, gần mười một giờ thì phòng giảng hoàn toàn hết chỗ ngồi. Có
khoảng sáu mươi sinh viên. Phần đông trẻ hơn Philip nhiều. Toàn những
gương mặt nhẵn nhụi của các chàng trai mười tám nhưng cũng có một vài
người lớn tuổi hơn anh, anh để ý một người cao lớn ria mép đỏ hoe, tầm
trạc ba mươi, một người khác nhỏ bé tóc đen chỉ trẻ hơn một, hai tuổi, và
một người đeo kính, râu đã hoa râm.

Giảng viên bước vào, ông Cameron, một người đẹp dáng, tóc trắng, mặt

mày đường nét đều đặn. Ông gọi to tên sinh viên trên một bản danh sách
dài. Đoạn ông đọc một bài diễn văn ngắn. Ông nói năng dịu dàng, cân nhắc
từng chữ và hình như thích thú kín đáo về sự chuẩn bị cẩn thận lời lẽ đó.
Ông giới thiệu với sinh viên một vài quyển sách nên mua và khuyên họ
mua một bộ xương. Ông say sưa nói về cơ thể học, cần thiết cho sự nghiên
cứu khoa phẫu thuật, vốn hiểu biết về giải phẫu sẽ làm cho sự đánh giá đối
với nghệ thuật được nâng cao. Philip vểnh tai nghe. Về cuối, anh được biết
ông Cameron cũng giảng dạy cho sinh viên ở Hàn lâm viện Hoàng Gia, đã
từng sống nhiều năm ở Nhật Bản, giữ một chức vụ ở trường đại học Đông
Kinh và ông lấy làm tự hào mình biết đánh giá đúng cái đẹp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.