KIẾP NGƯỜI - Trang 657

cũng cười theo, nhưng có vẻ cho nhân viên mà cười như vậy là hơi khiếm
nhã, rồi bác sĩ Tyrell đưa ra một câu nhân xét về thời tiết và rung chuông
gọi nhân viên đưa bệnh nhân mới vào.

Họ vào từng người một, đến bên bàn của bác sĩ Tyrell. Bệnh nhân già có,

trẻ có, trung niên có, nhưng phần nhiều thuộc tầng lớp lao động, công nhân
nhà máy, bồi bàn các quá rượu, nhưng cũng có một số ăn mặc gọn gàng
sạch sẽ, rõ ràng thuộc tầng lớp trên khác với công nhân bến tàu, phu đánh
xe bò, nhân viên bán hàng, thầy ký, vân vân… Bác sĩ Tyrell ngờ vực nhìn
họ. Lắm lúc họ mặc quần áo rách rưới làm vẻ nghèo khổ, nhưng những
chuyện gian lận ấy không một qua được cặp mắt sắc sảo của ông, nên lắm
lúc ông từ chối không chịu khám cho những người theo ông hoàn toàn có
khả năng trả tiền điều trị. Phụ nữ là những kẻ dở nhất, họ sử dụng cách này
vụng về hơn. Họ thường mặc áo váy gần như rách tả tơi, nhưng họ lại sơ
suất quên rút nhẫn khỏi ngón tay.

- Nếu bà đã có khả năng để sắm đồ trang sức, thì bà cũng có khả năng trả

thù lao cho bác sĩ. Bệnh viện là nơi dành cho những người nghèo khổ. Bác
Sĩ Tyrell nói.

Ông trả giấy gọi và mời tiếp người khác.

- Nhưng tôi có giấy gọi mà?

- Giấy gọi đó của bà đối với tôi không có giá trị, bà ra ngay. Công việc

của bà không phải là đến đây để ăn cắp thì giờ cần thết cho những kẻ nghèo
thực sự.

Người bệnh giận dỗi bước ra, mặt mày cau có bực tức. Chắc hẳn bà ta sẽ

viết thư cho các báo chí về sự quản lý tồi tệ của các bệnh viện Luân Ðôn -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.