KIẾP NGƯỜI - Trang 664

- Ðược, tôi sẽ cấp cho anh một ít thuốc này, và sau một tuần, anh trở lại

đây cho tôi biết bệnh tình anh ra sao.

Người đàn ông cầm giấy gọi và cái đơn thuốc vô dụng rồi ra đi. Bác sĩ

thì nói gì mà chẳng được. Y cảm thấy bệnh mình không đến nỗi phải không
đi làm. Y đang có công ăn việc làm chắc chắn và y không thể vứt bỏ đi.

- Tôi cho rằng y chỉ sống được một năm nữa thôi - bác sĩ Tyrell nói.

Lắm lúc lại là hài kịch. Thỉnh thoảng cũng có giây phút hài hước theo

kiểu của người dân Luân Ðôn chính hiệu. Thỉnh thoảng lại có một bà già
nào đó, tựa như một nhân vật mà Charles Dickens đã phác họa, đến làm
cho họ thích thú bằng những điều huyên thuyên thật kỳ quái. Một hôm, một
bà già đến, mụ vốn là diễn viên ba lê một nhà hát ca múa nhạc nổi tiếng.
Trông mụ ta khoảng năm mươi, nhưng nói là mới hai mươi tám, mặt trát bự
son phấn, cặp mắt đen và to của mụ trơ trẽn liếc tình với đám sinh viên và
nụ cười thì quyến rũ một cách thô bỉ. Đầy lòng tự tin, mụ vô cùng lấy làm
khoái trá, tự do suồng sã với bác sĩ Tyrell như xưa kia mụ đã từng có thời
tự do suồng sã với những kẻ cuồng si say đắm mụ. Bản thân bác sĩ Tyrell
cảm thấy rất vui. Mụ bị viêm cuống phổi mãn tính, mụ nói với ông là bệnh
này gây trở ngại cho mụ trong khi hành nghề.

- Em không hiểu vì sao lại có chuyện như thế này được, em xin lấy danh

dự mà thề là em không hiểu. Từ bé đến giờ em không ốm lấy một ngày.
Ông cứ nhìn em thì biết.

Mụ đảo cặp mắt, với hàng lông mi nhuộm đen, liếc nhìn đám thanh niên,

miệng cười để lộ bộ răng vàng khè. Giọng nói của mụ vốn đã là giọng nói
của Luân Ðôn chính gốc, vậy mà mụ còn cố tình làm điệu bộ khiến mỗi lời
nói của mụ là một sự thú vị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.