KIẾP NGƯỜI - Trang 73

Philip khóc nức nở. Thằng kia vặn tay nó thêm một cái nữa. Philip đau

quá không chịu nổi. Nó nói:

- Thôi tao sẽ bỏ chân ra.

Nó đặt chân ra ngoài. Tay thằng Singer vẫn giữ cổ tay Philip, nó tò mò

nhìn vào cái chân tàn tật của Philip.

- Trông khiếp nhỉ - Mason nói.

Một thằng bé khác bước vào và cũng dán mắt nhìn.

- Ôi giời! - Nó nói có vẻ ghê tởm.

- Này, trông kỳ nhỉ - Singer nói, mặt nhăn lại. Nó có cứng không?

Nó lấy đầu ngón tay thận trọng sờ sờ cái chân tựa chừng chính cái điều

dị thường kia cũng có cuộc sống riêng. Thình lình chúng nghe tiếng bước
chân nặng nề của ông Watson bước lên cầu thang. Chúng tung trả chăn cho
Philip rồi nhanh như sóc chạy về chỗ của mình.

Ông Watson vào phòng. Ông kiễng chân và nhìn qua thanh gỗ treo chiếc

rèm cửa màu xanh, vào hai ba ngăn của bọn trẻ. Tất cả đều đang yên giấc.
Ông tắt đèn rồi bước ra. Singer gọi với sang giường Philip nhưng nó không
trả lời. Nó cố cắn thật chặt để đừng ai nghe thấy nó khóc. Nó khóc không
phải vì bọn kia làm đau, cũng không phải vì đã bị lăng nhục để bọn kia xem
chân, mà vì phẫn nộ với chính nó đã không chịu được đau đớn hành hạ mà
tự nguyện giơ chân ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.