KIẾP NGƯỜI - Trang 74

Nó bỗng nhận ra cái tình trạng khổ cực của đời mình. Đối với đầu óc trẻ

thơ của nó, dường như nỗi niềm bất hạnh này sẽ kéo dài mãi mãi. Không
hiểu vì sao nó bỗng nhớ lại cái buổi sáng lạnh lẽo khi chị vú Emma bế nó
ra khỏi giường và đặt nó nằm cạnh mẹ. Từ ngày ấy chưa bao giờ nó lại nghĩ
chuyện này, nhưng giờ đây, nó như cảm thấy hơi ấm từ người mẹ đang nằm
sát cạnh và vòng tay mẹ đang ôm lấy nó. Cái chết của mẹ nó, những ngày
sống ở tòa cha sở và hai ngày trời khốn khổ ở trường nội trú này, tất cả
cuộc đời trước mắt nó bỗng nhiên hình như chỉ là một giấc mơ và khi tỉnh
dậy nó thấy mình đang ở nhà. Nghĩ đến điều ấy lòng nó bỗng dịu hẳn. Nó
bất hạnh quá. Chắc hẳn chỉ là một giấc mơ thôi, mẹ nó vẫn còn sống và rồi
vú Emma sẽ lên gác ngủ ngay bây giờ. Nó thiếp đi.

Nhưng sáng hôm sau, nó tỉnh giấc khi có tiếng chuông leng keng và vật

đầu tiên đập vào mắt nó vẫn là tầm rèm cửa màu xanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.