nhà hàng sau những ngày nghỉ, bọn con trai đều đến hôn lên má béo đỏ của
bà và không thiếu gì người bị mất việc, không tìm ra việc khác, được bà
cho ăn uống không phải trả tiền để qua nổi những ngày gian khổ. Bọn con
trai hiểu rõ tấm lòng nhân hậu của bà nên đáp lại họ cũng chân tình thương
mến bà. Họ thích câu chuyện một người ở Bradford làm ăn khấm khá, có
riêng năm cửa hàng, sau mười lăm năm, trở lại thăm má Fletcher và tặng
má một đồng hồ đeo tay bằng vàng.
Philip tự túc bằng mười tám silinh còn lại của số lương hàng tháng. Từ
trước đến giờ đây là đồng tiền đầu tiên chàng kiếm được trong đời. Nó
không đem lại cho chàng một cảm giác chán nản. Số tiền bé nhỏ càng làm
nổi bật tình cảnh không còn hy vọng của chàng. Chàng gửi bà Athelny
mười lăm silinh để trả bớt số tiền chàng nợ, nhưng bà nhất định không lấy
quá nửa đồng xô-vê-rin.
- Bà biết không, nếu thế thì phải tám tháng tôi mới trả hết nợ cho bà.
- Chừng nào mà Athelny còn làm việc thì tôi còn đủ khả năng chờ đợi,
và biết đâu người ta chẳng sẽ tăng lương cho anh.
Athelny vẫn bảo là sẽ nói chuyện với viên quản lý về Philip, không sử
dụng đến tài năng của chàng là một điều thật vô lý, nhưng rồi ông ta chẳng
đả động gì đến, và chẳng bao lâu Philip đi tới kết luận là trong con mắt của
vị quản lý, viên phụ trách quảng cáo này không phải là một nhân vật quan
trọng lắm như đối với chàng. Thỉnh thoảng chàng gặp Athelny trong cửa
hàng. Vẻ hào nhoáng của ông giờ đã lụi tàn trong bộ quần áo tầm thường,
cũ kỹ nhưng giản dị và trang nhã, cái con người bé nhỏ, khiêm tốn, chịu
khuất phục kia, hối hả đi qua các gian hàng có vẻ như muốn chạy trốn
những lời nhận xét.