KIẾP NGƯỜI - Trang 869

Lúc này Philip làm ở cửa hàng được năm tháng. Một hôm, cô Alice

Antonia, danh ca về hài kịch bước vào yêu cầu gặp ông Sampson. Cô là
người đàn bà to lớn, tóc nâu vàng nhạt, mặt trơ trẽn trát đầy phấn, tiếng the
thé, cử chỉ hồ hởi của một diễn viên vốn quen thân mật với bọn con trai
khán giả chuồng gà ở các nhà hát ca múa nhạc tỉnh lẻ. Cô có một bài hát
mới và muốn ông Sampson vẽ cho một kiểu trang phục.

- Tôi muốn một cái gì nổi bật - cô nói - ông biết đấy, tôi không thích cái

gì cổ lổ. Tôi muốn cái gì khác hẳn mọi người kia.

Sampson dịu dàng thân mật trả lời là y hoàn toàn chắc chắn sẽ có được

đúng cái mà cô yêu cầu. Y đưa cô xem các bản vẽ phác thảo.

- Tôi biết ở đây chẳng có cái gì cô thích đâu, nhưng chính là tôi muốn

đưa cô xem đại loại cái mẫu mà tôi sẽ gợi ý.

- Ồ không, hoàn toàn không phải cái kiểu như thế này đâu - cô nhìn qua

mấy kiểu ở bản vẽ phác thảo, sốt ruột nói. Cái kiểu mà tôi muốn lấy là phải
làm thế nào cho khi khán giả nhìn thấy, họ phải ngã ngửa ra vì kinh ngạc
kia.

- Vâng, tôi hoàn toàn hiểu ý cô Antonia - cửa hàng trưởng đáp, miệng thì

cười ngọt xớt, nhưng mắt thì ngây ngô nhìn cô.

- Tôi chắc rằng, cuối cùng cứ ghé qua Pari là tôi sẽ có được ngay.

- Ồ, tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể làm vừa lòng cô, cô Antonia ạ, cái gì

cô mua được ở Pari thì cô cũng có thể mua ở đây.

Khi cô ta oai vệ ra khỏi cửa hàng, Sampson hơi khó chịu đem bàn vấn đề

này với bà Hodges.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.