KIẾP NGƯỜI - Trang 87

của nó sẽ làm Chúa hài lòng hơn. Chân tay nó lạnh giá đó là lễ vật nó dâng
lên Thượng đế, Đấng toàn năng. Đêm nay nó quỳ gối áp mặt vào lòng bàn
tay và với trọn vẹn tấm lòng, nó cầu xin Chúa làm cho cái chân tật nguyền
của nó được lành lặn. So với dời núi, việc đó thật nhỏ bé. Nó biết rằng
Chúa có thể làm được việc đó, nếu Người muốn và niềm tin của nó là tuyệt
đối. Sáng hôm sau, khi chấm dứt buổi đọc kinh, với những lời khẩn cầu
như vậy, nó ấn định ngày cho điều kì diệu xảy ra. “Ôi lạy Chúa khoan dung
nhân từ, nếu đấy là ý Người, xin cho chân con lành lặn vào đêm trước khi
con trở lại trường.”

Nó sung sướng diễn đạt mong ước của mình bằng một lời cầu nguyện

như vậy. Và sau đó, trong phòng ăn, trước khi đứng lên, nó đã tranh thủ
nhắc lại những lời cầu xin đó trong khi cha sở dừng lời. Buổi tối, trước khi
đi ngủ, run rẩy trong chiếc áo ngủ, nó nhắc đi nhắc lại điều đó. Và nó rất
tin. Lần này, nó đã sốt ruột mong chờ đến cuối kỳ nghỉ. Nó bật cười khi
nghĩ rằng bác nó sẽ ngạc nhiên vô cùng thấy nó lao xuống thang ba bậc
một. Và sau buổi sáng, nó và bác gái Louisa sẽ phải vội vã ra phố mua một
đôi giầy mới. Còn ở trường, lũ bạn nó sẽ phải sửng sốt. “Kìa, Carey, mày
đã làm gì với cái chân của mày thế?”

- Ồ, nó đã khỏi rồi! - Nó sẽ trả lời như thế, đó là điều tự nhiên nhất trên

đời.

Nó sẽ có thể đá bóng. Tim nó đập rộn lên khi nó tưởng tượng thấy mình

chạy, chạy nhanh hơn tất cả những đứa khác. Đến cuối kỳ sau lễ Phục Sinh,
nhà trường sẽ tổ chức ngày hội thể thao, nó sẽ tham gia vượt rào. Rốt cuộc
nó sẽ được như mọi người, không còn phải chịu đựng cặp mắt tò mò của
bọn học trò mới không biết rằng nó có tật. Rồi hè đến, những lúc đi bơi, khi
cởi quần áo nó chẳng còn phải lo làm sao giấu được chân cho tới khi xuống
nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.