KIẾP NGƯỜI - Trang 876

gian ấy thì chàng lại bận, chàng vẫn còn phải chuẩn bị mẫu quần áo mùa
thu. Theo lệ thường của cửa hàng Lynn dù muốn hay không, tất cả mọi
người phải nghỉ phép nửa tháng; trong thời gian này nếu không đi đâu thì
nhân viên có thể ngủ trong buồng mình, nhưng ăn uống phải tự lo liệu lấy.
Đa số không có bạn bè quanh thành phố Luân Đôn, nên ngày nghỉ đối họ là
một khoảng thời gian rắc rối, họ phải chi phí tiền ăn với đồng lương ít ỏi
của mình, và thời gian thảnh thơi mà tiền lại không có để mà tiêu xài. Từ
khi đi tham quan Brighton với Mildred tới nay đã được hai năm, chàng
chưa một lần rời khỏi Luân Đôn. Chàng ao ước bầu không khí trong lành
và khung cảnh tĩnh lặng của miền biển tháng năm tháng sáu, chàng mong
đợi thiết tha đến nỗi cuối cùng đến lúc được ra đi thì chàng lại cảm thấy
hững hờ.

Tối cuối cùng, khi chàng bàn với cửa hàng trưởng về một vài việc còn

tồn đọng lại, bỗng ông Sampson hỏi chàng:

- Anh vẫn lĩnh lương bao nhiêu nhỉ?

- Sáu silinh.

- Tôi cho thế không đủ. Khi nào anh trở lại, tôi sẽ xem xét để nâng lên

cho anh mười silinh.

- Xin cảm ơn ông vô cùng. - Philip mỉm cười trả lời. Tôi đang cần vài bộ

quần áo mới.

- Nếu anh gắn bó với công việc, không đú đởn với đám con gái như mấy

người trong bọn họ, tôi sẽ quan tâm đến anh, anh Carey. Anh chú ý nhớ,
anh còn phải học tập nhiều, nhưng anh đầy triển vong - tôi phải bảo anh
điều này - anh đầy triển vọng, tôi sẽ lo liệu cho anh lĩnh mỗi tuần một bảng
ngay khi nào anh xứng đáng với số tiền đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.