KIẾP NGƯỜI - Trang 901

hoa tâm rắn chắc và xấu xí; số này đem ra bán đấu giá thì vô giá trị. Có
khoảng ba bốn nghìn cuốn sách, nhưng ai cũng biết sách vỡ là thứ rất khó
bán, cho nên có quá lắm cũng chẳng được hơn một trăm bảng. Philip không
rõ bác mình sẽ để lại bao nhiêu; chàng tính đi tính lại có tới hàng trăm lần
số tiền tối thiểu dùng để học cho xong khóa học ở bệnh viện, thì tốt nghiệp
và sống qua thời gian, chàng hy vọng được bổ nhiệm vào công tác ở bệnh
viên. Chàng nhìn ông già đang ngủ, một giấc ngủ không yên lành, gương
mặt héo hon nhăn nhúm không còn đặc tính của con người, đó là gương
mặt của một con vật lạ lùng nằm đó. Philip cho rằng có thể kết liễu cuộc
đời vô ích này quá dễ dàng. Chàng đã nghĩ đến điều đó mỗi bữa tối khi bà
Foster chuẩn bị thuốc an thần cho bác trai. Có hai chai, một chai đựng
thuốc ông dùng thường xuyên, còn chai kia đựng một loại thuốc phiện, ông
dùng khi cơn đau lên không chịu được. Thuốc rót sẵn để cạnh giường, ông
thường uống vào lúc ba hoặc bốn giờ sáng. Một điều đơn giản là tăng gấp
đôi liều thuốc là ông sẽ chết trong đêm và chẳng ai nghi ngờ gì hết, vì đây
là một cách chết mà bác sĩ Wigram vẫn hằng mong cho ông, một cái chết
không đau đớn. Kéo dài thêm cuộc đời khắc khoải thêm vài tháng nữa thì
chẳng có ý nghĩa gì đối với ông già này, nhưng thêm được mấy tháng đó,
đối với chàng quan trọng biết bao nhiêu, mọi điều phải chịu đựng thế là sẽ
chấm dứt, nghĩ tới sáng lại phải trở về làm việc, chàng rùng mình ghê sợ.
Những ý nghĩ ấy cứ ám ảnh đầu óc khiến tim chàng đập nhanh, và dù đã cố
gắng chàng cũng không sao vứt bỏ nó ra khỏi tâm trí. Chuyện đó thật dễ
dàng làm sao, hết sức dễ dàng. Chàng không có cảm tình với ông già,
chàng chưa từng bao giờ yêu quí ông; cả cuộc đời ông là một sự ích kỷ với
người vợ đã kính yêu ông; dửng dưng với đứa bé mà ông có trách nhiệm
phải trông nom; ông không phải là con người tàn nhẫn nhưng ông khắc
nghiệt ngu đần, bị gặm nhấm bởi những ham muốn vật chất tầm thường.
Chuyện đó thật dễ dàng, quá ư dễ dàng. Nhưng Philip không dám. Chàng
sợ lương tâm cắn rứt. Có tiền, có của để rồi suốt đời phải hối tiếc về việc đã
làm, thì liệu còn ích gì. Mặc dù chàng vẫn thường tự nhủ hối tiếc là vô ích
song thỉnh thoảng chàng vẫn nhớ lại một số sự việc nào đó làm chàng phải
suy nghĩ. Chàng cầu mong không có việc gì phải day dứt lương tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.