KIẾP NGƯỜI - Trang 909

- Ôi, vô lý! Philip nói to - bác còn sống lâu.

Hai giọt nước mắt lăn trên gò má nhăn nheo của ông lão khiến cho Philip

hết sức cảm động. Trong đời mình, bác trai không bao giờ để lộ mối xúc
động riêng tư nào, giờ đây thật dễ sợ khi phải nhìn những giọt nước mắt đó,
bởi vì chúng biểu thị một nỗi kinh hãi không diễn tả nổi bằng lời.

- Chái hãy cho mời ông Simmonds đến - bác bảo - Bác muốn chịu lễ ban

thánh thể. Ông Simmonds là cha phó.

- Ngay bây giờ hả bác? - Philip hỏi.

- Ngay bây giờ, nếu không thì chậm quá.

Philip đánh thức bà Foster, nhưng muộn hơn là chàng tưởng, bà đã dậy

rồi. Chàng bảo bà sai bác làm vườn đi mời cha phó, còn chàng trở lại phòng
bác trai.

- Cháu đã mời bác ông Simmonds chưa?

- Đã cho đi mời rồi.

Im lặng. Philip ngồi cạnh giường và thỉnh thoảng lau mồ hôi trên trán

ông.

- Philip, để cho bác nắm tay cháu - cuối cùng ông già bảo. Philip chìa tay

ra cho bác, và ông già níu lấy như níu lấy cuộc sống, hòng tìm niềm an ủi
trong giây phút cuối. Có lẽ cả đời ông, ông chưa từng bao giờ thực sự yêu
thương ai nhưng giờ đây theo bản năng ông quay về với con người. Tay
ông già đẫm mồ hồi, lạnh ngắt, ông tím lấy tay Philip với một sức sống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.