KIẾP SAU - Trang 124

- Với cậu thì lúc nào tớ cũng rỗi! Thế cậu ở khách sạn nào, sao

không tới nhà tớ?

- Khách sạn Savoy.
- Vậy thì tớ sẽ gặp cậu ở quán cà phê Gilli trong nửa giờ nữa nhé.
Đa số các bàn ngoài sân đều đã có người ngồi nhưng Lorenzo là

khách quen của tất cả các quán đông người lui tới. Người phục vụ
bàn thân mật ôm vai anh, bắt tay Jonathan rồi dọn ngay cho họ một
bàn trước ánh mắt giận dữ của đám khách du lịch đang đứng xếp
hàng chờ trước cửa. Jonathan nhã nhặn từ chối thực đơn mà người
phục vụ đã đưa cho anh.

- Tôi cũng dùng như Lorenzo.
Những câu chuyện liên miên không dứt quanh chiếc bàn, nơi hai

người bạn tận hưởng niềm vui hội ngộ.

- Thế nào, cậu tin là cậu đã tìm thấy bức tranh trứ danh của mình

rồi phải không?

- Tớ chắc chắn, nhưng tớ rất cần sự giúp đỡ của cậu để cả thế giới

có thể đồng tình với tớ.

- Nhưng tại sao ông ta không để lại chữ ký trên bức tranh, cái

ông họa sĩ chết tiệt của cậu?

- Tớ còn chưa biết, mà chính vì thế nên tớ mới cần đến cậu.
- Cậu chẳng thay đổi chút nào! Lúc nào cậu cũng điên rồ. Từ lúc

còn ngồi trên ghế trường mỹ thuật, rồi lúc chúng mình thực tập tại
Paris, cậu đã nói mãi với tớ đến nhàm tai về Vladimir Radskin của
cậu.

- Cậu thì hơn gì, cậu cũng chẳng thay đối chút nào, Lorenzo.
- Tớ đã già đi hai mươi tuổi, như thế cũng đã là thay đổi rồi.
- Thế còn Luciana?
- Vẫn là vợ tớ, kiêm mẹ của những đứa con tớ, cậu biết rồi đấy, ở

nước Ý này gia đình là cả một thể chế. Thế cậu lập gia đình chưa?

-Sắp.
- Tớ cũng đoán như vậy, cậu vẫn chẳng thay đổi gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.