và mang lại sự sống cho con người không? Em có tin rằng thời gian
có thể mãi mãi tái hợp những người yêu nhau mãnh liệt đến đọ
không bao giờ mất nhau? Em có tin điều đó không, Clara?
- Em tin rằng em yêu anh. Cô trả lời và ngả đầu vào vai anh
Jonathan ôm siết cô trong vòng tay, Clara thì thầm vào tai anh.
- Ngay cả giữa ánh sáng và bóng tối.
Họ hôn nhau, nụ hôn đích thực trong vĩnh hằng của họ, như
những cảm xúc từ khởi đầu. cây dương già đu mình trong gió, các
cánh cửa chớp của tòa lâu đài lần lượt mở tung, và xung quanh họ,
mọi vật bắt đầu biến đổi. từ một ô cửa sổ tầng xép, bóng Vladimir
mỉm cười.
Đột nhiên, những bìa sách bằng da trên bàn phòng đọc không
còn nứt rạn nữa. những tấm ván đánh sáp của các bậc cầu thang
sáng bóng lên trong ánh trăng rọi qua những khung cửa sổ phòng
khách. ở tầng trên, trong phòng của Clara, những tấm thảm đã trở
lại màu sắc ban đầu của chúng. Chiếc váy của cô trượt xuống phía
dưới chân, cô bước lại gần Jonathan và áp sát mình vào anh. Họ yêu
đương cho tới tận khi trời sáng..
Ánh ngày lọt vào trong căn phòng. Clara cuộn mình trong tấm
chăn Jonathan phủ lên dôi vai cô. Tay cô quơ xung quanh tìm kiếm.
cô vươn vai và mở to mắt. chỗ Jonathan nằm trống trơn. Cô chợt
vùng dậy. tòa trang viên đã lấy lại vẻ thường nhật của nó. Clara
buông rơi tấm chăn, để lộ cả thân mình trong ánh sáng ban mai. Cô
bước lại gần cửa sổ và nhìn xuống dưới sân. Khi Jonathan đưa tay
vẫy, cô vội lao sang một bên giấu mình sau tấm rèm che.
Jonathan mỉm cười, quay người đi vào trong bếp. Clara đi xuống
với anh, trên người khoác một chiếc áo choàng rộng. anh có vẻ bận
rộn bên bếp gas. Căn phòng thơm lừng mùi bánh mì nướng. anh hớt
lớp bọt sữa nóng bằng một chiếc thìa nhỏ, rót vào cà phê và rắc bột
chocolate lên trên cùng. Anh đặt chiếc bát nóng hổi trước mặt Clara.
- Cappucino không đường.