KIẾP SAU - Trang 171

- Đúng vậy, song chỉ có ba chúng ta biết điều đó thôi.
- Tớ cứ nghĩ cậu là người lạc quan hơn thế cơ, Peter vừa nói vừa

xoắn hai bàn tay vào nhau.

- Tối nay tớ sẽ gọi lại cho Clara, Jonathan thở dài.
- Cậu sẽ nói cậu không còn yêu cô ấy nữa hả?
- Phải. chính vì yêu cô ấy mà tớ sẽ phải nói tớ không còn yêu nữa.

Tớ thà mang lại nỗi buồn cho Clara còn hôi cô ấy theo tớ trong nỗi
bất hạnh. Đó cũng là yêu, phải không?

Peter sửng sốt nhìn Jonathan.
- Thật sao! Anh đứng chống nạnh nói. Cậu vừa mới đẻ ra một

giai đoạn tình yêu dễ khiến cho bà tớ cũng phải bật khóc, và thậm
chí kể cả tớ cũng sẽ rơi lệ nếu cậu cứ tiếp tuc như vậy. Cậu đã ăn quá
nhiều bánh pudding trong lúc ở London phải không?

- Sao cậu ngốc thế, Peter ? Jonathan nói
- Có thể là tớ ngốc thật nhưng ít ra thì cậu đã cười được, thôi

đừng mất công giả vờ nữa, tớ nhìn thấy cậu cười rồi. cậu thấy
không, ngay cả khi cùng quẫn nhất, tớ và cậu vẫn có thể đùa tếu
được và nếu như cái cô gái sắp trở thành vợ cũ của cậu tưởng có thể
khiến cho chúng ta không còn đùa được, thì càng phải chứng tỏ cho
cô ta thấy khả năng dồi dào của hai đứa mình.

- Cậu có ý tưởng gì đó chăng?
- Bây giờ thì hoàn toàn không, nhưng hãy tin tớ, tớ sẽ nghĩ ra

cách gì đó.

Peter và Jonathan đứng lên, khoác vai nhau cuốc bộ trên lối đi lát

đá dọc khu chợ cũ. Peter chia tay bạn vào giữa buổi chiều. trên
đường lái xe về nhà, Peter nhấc điện thoại khỏi bảng điều khiển xe
và bắt đầu bấm số.

- Jenkins phải không? Peter Gwel, người ông yêu quý nhất trong

khu nhà đây, tôi rất cần sự giúp đỡ của ông, Jenkins đáng mến ạ.
Ông có thể lên căn hộ của tôi và gom hộ tôi một vài thứ đồ đạc giống
như ông chuẩn bị hành lý cho chính mình được không? Ông có chìa
khóa và tôi đoán chắc ông cũng biết tôi cất áo sơ mi ở chỗ nào, đúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.