máy. Anh đấm thình thịch vào cánh cửa nằm cuối hành lang. khi
Alice ra mở cửa, anh tóm lấy cổ mụ và đẩy mụ tới tận cuối phòng
khách. Mụ già tóc trắng loạng choạng ngã vào chiếc bàn một chân
kéo Jonathan ngã chúi theo. Mặc dù đã gắng dùng hết sức chống cự
nhưng mụ vẫn không thể thoát khỏi hai bàn tay của Jonathan đang
siết chặt. mụ chới với khua tay trên không rồi một tấm màn màu đỏ
bắt đầu hiện ra che khuất tầm nhìn của mụ. Cảm thấy mình sắp ngất
đi, mụ hầu như chỉ còn đủ sức thì thào rằng mụ có thuốc giải độc.
Vòng siết được nới lỏng dần và không khí bắt đầu vào tới pphổi mụ
già.
- Ở đâu? Jonathan hét lên trong khi vẫn ghì chặt mụ xuống sàn.
- Tôi chẳng hề sợ chết, và anh biết rất rõ nguyên do. Thế nên nếu
anh muốn cứu Clara của anh, thì anh phải thay đổi thái độ.
Jonathan đọc thấy trong mắt mụ rằng lần này thì mụ không hề
nói dối. anh buông tay.
- Tôi biết là anh sẽ đến. nhưng không nghĩ là sớm như vậy. mụ
vừa nói vừa đứng dậy.
- Vì sao bà làm thế?
- Bởi tôi là người bướng bỉnh! Alice vừa nói vừa xoa khuỷu tay.
Clara phải trả giá về những gì nó gây ra.
- Bà đã nói dối. Clara không phải là con gái lớn của Langton.
- Đúng vậy. chính vì thế mà đối với tôi tội nó còn lớn hơn nữa.
sau cái chết của cha nó, chồng tôi đã chính thức nhận nó làm con
nuôi. Ông ấy yêu thương nó như con đẻ của mình, ông ấy là người
bảorợ của nó, vậy mà nó đã phản bội ông ấy và lấy trộm bức tranh.
- Langton đã sát hại Vladimir! Jonathan thét lên.
- Không, không phải ông ấy! Alice Walton nói, giọng tự mãn.
Chồng tôi chỉ là một người nợ đầm đìa vì thua cá cược, song cần
phải có ai đó sửa chữa các yếu điểm và sai lầm của ông ấy, cứu
chúng tôi thoát khỏi cảnh phá sản. sáng kiến đó là của tôi, ông ấy
hoàn toàn không hay biết gì.