Jane Austen
Kiêu hãnh và định kiến
Diệp Minh Tâm dịch
Tập 2 - Chương 18
Chương 18
Họ đã trở về nhà được hai tuần. Đây là tuần lễ cuối cùng trung đoàn lưu lại
Meryton. Tất cả các cô gái trẻ đều ủ rũ; tất cả đều buồn nản. Chỉ hai cô con
gái lớn nhà Bennet là có thể ăn ngủ và tiếp tục những công việc thường
ngày của họ. Rất thường khi, Kitty và Lydia trách móc thái độ vô cảm của
họ. Hai cô trẻ cảm thấy quá đau khổ, không thể hiểu được tâm tư sắt đá như
thế trong gia đình. Họ thường cay đắng thốt lên:
- Trời đất! Rồi chúng ta sẽ ra sao? Chúng ta sẽ làm gì? Làm thế nào chị vẫn
có thể tươi cười như thế, Lizzy?
Bà mẹ đầy tình thương yêu chia sẻ nỗi đau đớn với họ. Bà nhớ rằng chính
bà đã trải qua một trường hợp tương tự, hai mươi năm trước. Bà nói:
- Mẹ tin chắc mẹ sẽ khóc trong hai ngày với các con khi trung đoàn của Đại
tá Millar ra đi. Mẹ nghĩ tim mẹ đã có thể tan nát.
- Con tin chắc tim con sẽ tan nát.
Bà nhận xét:
- Chỉ ước gì ta được đi Brington!
- À, thật vậy, ước gì ta có thể đi Brington! Nhưng papa khó chịu quá!
- Tắm biển một ít là đủ cho con mãi mãi.
Kitty thêm:
- Và dì Phillips chắc chắn sẽ giúp con được rất nhiều.
Đây là kiểu than thở luôn vọng lên trong ngôi nhà Longbourn. Elizabeth cố
lấy việc này làm tiêu khiển, nhưng mọi cảm xúc vui thú đều tan biến trong
hổ thẹn. Một lần nữa, cô lại cảm thấy chống đối của anh Darcy là đúng lý,
và chưa bao giờ như lúc này cô có ý muốn tha thứ cho sự can thiệp của anh
vào những quan điểm của người bạn anh.
Nhưng vẻ ảm đạm trong triển vọng của Lydia được xua tan, vì cô nhận
được lời mời của bà Forster, vợ của vị Đại tá trong trung đoàn, để đi theo
bà đến Brington. Người bạn quý hoá này là một phụ nữ rất trẻ, và chỉ mới