thể làm gì được cả. Tôi không thể kiềm chế tình cảm của tôi. Cô phải cho
phép tôi nói cho cô biết rằng tôi đã cảm mến và yêu cô mãnh liệt như thế
nào.
Không ngôn từ nào có thể diễn tả sự kinh ngạc của Elizabeth. Cô nhìn
chăm chăm, mặt đỏ bừng, hồ nghi và im lặng. Anh xem như thế là đủ để
khích lệ anh, nên anh tiếp tục bộc bạch những gì đã khiến tình cảm của anh
với cô nảy nở từ lâu. Anh nói thông suốt nhưng có những cảm xúc ngoài
những cảm xúc của con tim cần được biểu lộ chi li, và trong chủ đề về tình
cảm anh không được lưu loát hơn là về tính kiêu hãnh. Nhận thức của anh
về vị thế thấp kém của cô – về việc mất danh giá – và về những ngáng trở
trong gia tộc luôn luôn chống đối tình cảm như thế, được anh nồng nhiệt
trình bày; sự nồng nhiệt dường như là do anh bị tổn thương hơn là cho mục
đích cầu hôn.
Tuy đã mang ác cảm thâm sâu, cô không thể dửng dưng khi một người đàn
ông thổ lộ ý tình như thế, và mặc dù chủ định của cô không lúc nào thay
đổi, thoạt tiên cô tiếc anh sẽ bị đau khổ, cho đến lúc, bị phật ý vì lời lẽ tiếp
theo của anh, trong cơn oán giận cô mất tất cả lòng trắc ẩn. Tuy nhiên, cô
cố gắng giữ bình tĩnh để có thể nhẫn nại trả lời anh, khi anh chấm dứt. Anh
kết luận bằng cách thổ lộ với cô tình cảm mãnh liệt mà anh không thể khuất
phục dù qua bao nỗ lực, và anh tỏ ý hy vọng giờ cô có thể đáp lại tình anh.
Khi anh nói thế, cô có thể dễ dàng nhận thấy rằng anh đã tin chắc sẽ được
trả lời thoả đáng. Anh nói đến nỗi lo âu, nhưng gương mặt anh toát ra vẻ tự
tin thật sự. Tình cảnh như thế chỉ khiến cho cô tức giận thêm, nên khi anh
ngừng, mặt cô đỏ bừng, và cô nói:
- Tôi tin rằng trong những trường hợp như thế này, cách thức thông thường
là bày tỏ cảm kích về những ý tình đã thổ lộ, dù cho câu trả lời không cân
xứng. Lẽ tự nhiên là cần phải cảm kích, và nếu tâm tư tôi được như thế, tôi
có thể cảm ơn anh bây giờ. Nhưng tôi không thể cảm ơn được – tôi không
bao giờ mong muốn tình cảm của anh, và anh đã ban bố nó một cách miễn
cưỡng nhất. Tôi lấy làm tiếc nếu tôi làm bất kỳ ai đau lòng. Tuy nhiên, việc
này không phải do chủ định, tôi mong nó sẽ chóng qua. Những cảm xúc
mà, như anh đã nói, từ lâu đã ngăn anh công nhận ý tình của anh, cũng có