- “Đâu có phải ho để cho vui”. Kitty trả lời một cách cáu kỉnh. “Chị Lizzy,
khi nào chị sẽ đi dự bữa tiệc đó?”
- Hai tuần lễ nữa, tính từ tối mai.
Bà mẹ la lên:
- Vậy sao? Trước đêm khiêu vũ một ngày bà Long mới về. Làm sao bà ta
có thể giới thiệu Bingley cho mình. Bà Long vẫn chưa biết mặt Bingley mà.
- Bà ơi, như vậy là bà càng có cơ hội để giới thiệu Bingley ngược lại cho
bà Long.
- Đâu được, tôi có quen biết gì anh chàng Bingley đâu. Sao ông có thể
chọc ghẹo như vậy được.
- Tôi tôn trọng sự thận trọng của bà. Mới quen nhau hai tuần thì vẫn còn
sơ sài lắm. Mình không thể hiểu rõ một người đàn ông chỉ sau khi quen
mới hai tuần. Nhưng nếu mình không nắm cơ hội, người khác sẽ chộp lấy.
Cuối cùng rồi bà Long và mấy cô cháu gái của bà sẽ có cơ hội. Trong khi
bà Long vẫn còn đang giả vờ tốt bụng thì ta đừng nên từ chối lời hứa hẹn
của bà ta. Bà không nhận thì tôi nhận.
Trong khi mấy cô con gái nhìn cha chăm chú, bà Bennet chỉ nói được mỗi
câu: “Vô lý, toàn là chuyện vô lý”.
- “Câu than van của bà có nghĩa gì?”, ông Bennet lớn tiếng. “Bà cho rằng
phải làm theo đúng nghi thức giới thiệu trang trọng là vô lý à? (1). Tôi
không hẳn đồng ý với bà. Ý kiến của con thì sao, Mary? Cha biết con là
người có chiều sâu, đọc nhiều sách vở hay và biết trích dẫn lời từ trong
sách”.
Mary lúc đó muốn chêm vào vài câu tế nhị nhưng chưa biết cách nào.
- Trong khi Mary đang còn sắp xếp ý tưởng, ta hãy tiếp tục nói về
Bingley.
- “Tôi thật đã chán ngấy khi nói chuyện về anh chàng Bingley”, bà Bennet
lớn tiếng.
- Sao bà không nói cho tôi nghe như vậy từ sớm. Nếu biết trước bà nói thế
thì sáng nay tôi đã không đi thăm anh ta. Thật là xui xẻo, tôi đã lỡ đi thăm
người ta rồi, bây giờ thì đành phải quen biết với người ta thôi.
Đúng như ông Bennet tiên đoán, câu nói này đã khiến mọi người kinh