KIÊU HÃNH VÀ THÀNH KIẾN - Trang 112

Jane Austen

Kiêu Hãnh Và Thành Kiến

Dịch giả: Thu Trinh

CHƯƠNG 19

Ngày hôm sau ở Longbourn, Collins đã tuyên bố chính thức ý định của
mình. Collins không muốn để uổng phí thời gian vì ngày nghỉ của anh chỉ
còn tới thứ Bảy là chấm dứt và anh thấy cũng không khác biệt gì nếu cứ để
phiền hà dây dưa cho chính mình. Collins chuẩn bị bộ dạng đâu ra đấy,
thêm vào dáng vẻ cung kính mà anh coi là cần thiết phải làm. Sau bữa ăn
sáng Collins đi tìm và đã gặp bà Bennet, Elizabeth và một trong những cô
con gái nhỏ đang ở chung với nhau. Anh nói với bà Bennet:
- Thưa thím. Vì lợi ích của cô con gái xinh đẹp Elizabeth của thím, sáng
hôm nay cháu xin mạn phép được nói chuyện riêng với cô ấy.
Trước khi Elizabeth có đủ thì giờ làm bất cứ điều gì ngoài đỏ mặt kinh
ngạc, bà Bennet đã trả lời ngay tức khắc:
- “Ồ! Đương nhiên là được rồi. Tôi tin chắc Lizzy cũng rất vui lòng và sẽ
không phản đối gì. Kitty, đi con, mẹ muốn con lên lầu”. Sau đó bà thu dọn
những đồ đang làm dở dang và hấp tấp bỏ đi. Elizabeth gọi theo:
- Mẹ ơi, đừng đi. Con xin mẹ đừng đi. Anh Collins phải bỏ lỗi cho con.
Không có chuyện gì anh cần nói với con mà người khác không thể nghe
được. Con cũng phải đi đây.
- “Lizzy, không được, chỉ nói tầm bậy. Mẹ muốn con ở nguyên đó”.
Trước vẻ mặt thật sự đau khổ, xấu hổ và sự chuẩn bị bỏ trốn của Elizabeth,
bà nói thêm: “Lizzy, mẹ nhấn mạnh con phải ở lại đó nghe Collins nói”.

Elizabeth không dám cãi lại lời mẹ và trong một phút suy tính, nàng nhận
thức được rằng điều khôn ngoan nhất nên làm lúc này là hãy giải quyết
chuyện đó một lần cho xong, càng ít ồn ào càng tốt. Do đó Elizabeth ngồi
xuống lại cố gắng kiềm giữ cảm giác của mình. Ngay sau khi bà Bennet và
Kitty đã đi khỏi, Collins bắt đầu.
- Hãy tin ở tôi Elizabeth, cho tới nay tính tình thùy mị của cô chưa làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.