KIÊU HÃNH VÀ THÀNH KIẾN - Trang 38

“Nếu con gái bà bị bệnh nghiêm trọng và nguy hiểm đến nỗi phải bỏ mạng
thì mình cũng an lòng biết rằng nó chết vì nghe lời bà đi theo đuổi anh
chàng Bingley”.
- Ối chà. Tôi không sợ nó chết đâu. Người ta đã có ai chết vì mấy căn
bệnh cảm cúm thông thường? Nếu cứ tiếp tục ở lại nhà đó nó sẽ được chăm
sóc chu đáo. Tôi có thể đi thăm con nếu tôi có xe ngựa.
Elizabeth cảm thấy rất lo ngại và nhất quyết đòi đi thăm chị thay mẹ. Xe
ngựa thì không có sẵn, nàng lại không biết cưỡi ngựa nên chỉ còn cách đi
bộ. Nàng cho mọi người biết ý định của mình. Bà mẹ la lên:
- Sao con dại vậy? Sao lại nghĩ đến chuyện đi bộ trên con đường sình lầy
như thế? Hình dáng con trông sẽ không ra gì khi tới nhà người ta.1
- Hình dáng con ra sao cũng được, miễn sao được gặp chị.
- “Có phải con đang gợi ý để cha đưa ngựa cho không, Lizzy?”, cha nàng
hỏi.
- Không cần đâu cha. Con không ngại đi bộ. Khoảng cách không đáng kể
nếu ta có mục đích. Chỉ có ba dặm thôi, con sẽ quay trở về vào khoảng
chiều nay.
Mary nhận xét:
- Em thật ngưỡng mộ sự tốt bụng của chị, nhưng làm bất cứ chuyện gì
cũng nên có một lý do chính đáng. Theo ý kiến của em thì sự gắng sức
cũng phải cân nhắc xem có đáng không.
- “Tụi em sẽ đi với chị nhưng chỉ tới Meryton thôi, sau đó chị có thể đi
tiếp một mình”, Catherine và Lydia nói.
Elizabeth chấp nhận sự hộ tống của hai em rồi cả ba bắt đầu lên đường.
Trên đường Lydia nói:
- Nếu đi nhanh, chúng ta có thể sẽ gặp đại úy Carter trước khi anh ta lên
đường.

Khi đến Meryton, mấy chị em chia tay. Hai cô em chuẩn bị đến thăm
người vợ của một trong những sĩ quan và Elizabeth tiếp tục đi một mình.
Nàng đi một cách vội vã, băng qua hết cánh đồng này đến cánh đồng kia,
nhảy qua hàng rào của mấy thửa ruộng và phóng qua những vũng sình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.