Bây giờ là thời gian nghỉ đầu Xuân niên khóa (1948) Chiêu Hòa năm thứ
hai mươi ba, năm thứ hai tôi lên đại học. Một tối Lão sư phụ có việc bận
nên đi vắng. Vì không có một người bạn nào nên phương cách duy nhất để
tôi khai thác thời gian tự do may mắn này là đi tản bộ một mình. Tôi rời
chùa, đi bộ ra bên ngoài Tổng môn. Phía bên ngoài có một rãnh nước chạy
ven cổng chùa; bên cạnh rãnh nước này có dựng một tấm bảng gỗ. Tôi đã
nhìn quen tấm bảng cũ kỹ này từ lâu lắm rồi, nhưng bây giờ tôi đang dừng
lại trước nó và vẩn vơ đọc những hàng chữ đắm mình trong ánh trăng:
CHÚ Ý
1- Cấm tất cả mọi biến cải chạm tới hiện trạng bên ngoài của nơi này, trừ
trường hợp có giấy phép đặc biệt.
2- Cấm tất cả những hành vi có thể ảnh hưởng tới sự bảo tồn nơi này.
Yêu cầu dân chúng chú ý đến những điều kể trên. Bất kỳ người nào vi
phạm cũng sẽ bị xử phạt theo quốc pháp.
Bộ Trưởng Nội Vụ Ngày 31 tháng 3, (1928)
Chiêu Hòa năm thứ ba
Rõ ràng là tấm bảng này nhắm vào Kim Các Tự. Tuy nhiên, thực khó mà
nắm vững được ám thị trong những ngữ cú trừu tượng ấy. Tôi không sao
ngăn được ý nghĩ cho rằng một tấm bảng bố cáo như thế này thực ra chỉ tồn
tại ở một thế giới nào hoàn toàn khác biệt với thế giới của ngôi chùa bất
biến này. Chính lời bố cáo cũng dự liệu một hành vi khó hiểu hoặc khó
thực hiện nào đó. Nhà lập pháp đã soạn ra những luật lệ này và đã mô tả
hành vi này một cách khái quát như thế hẳn phải là một người đã hoàn toàn
mù mịt, không biết đường nào mà mò. Vì lẽ chỉ có người điên mới có thể
mưu đồ những hành vi này. Mà làm sao người ta có thể làm cho một thằng
điên sợ trước bằng cách đe dọa trừng phạt hành vi của nó? Điều cần thiết
có nhẽ là một thứ văn tự đặc biệt mà chỉ những thằng điên mới có thể đọc
nổi.
Đang bận bịu với những ý nghĩ vẫn vơ, trống rỗng này thì tôi nhìn thấy một
bóng người đang đi trên con đường lớn ở trước cổng chùa. Vào giờ này