Yukio - Mishima
Kim Các Tự ( Kinkakuji )
Dịch giả : Đỗ Khánh Hoan và Nguyễn Tường Minh
Chương 10
Mò đến Gobancho hôm trước, ngày hôm sau tôi đã thực hành một thí
nghiệm. Tôi nhổ hai cái đanh dài khoảng năm phân ở cửa sổ phía bắc Kim
Các.
Có hai lối vào Pháp Thủy Viện ở tầng dưới Kim Các. Cả hai đều là cửa
gấp, một hướng về phiá đông, một hướng về phía tây. Đêm nào ông lão dẫn
đường cho khách đến vãn cảnh chùa cũng lên Kim Các; thoạt tiên từ bên
trong lão đóng cửa hướng tây và từ bên ngoài lão đóng cửa hướng đông lại
rồi mới khóa. Tuy nhiên, tôi biết mình không cần khóa cũng vẫn có thể đi
vào Kim Các được. Vì ở mặt bắc có một cửa gỗ cũ kỹ không còn dùng nữa.
Nếu mình nhổ đi độ nữa tá đinh từ trên xuống dưới thì có thể nhấc cánh cửa
này ra dễ dàng. Những cái đinh này đã long hết cả và mình có thể lấy tay
nhổ ra thật dễ dàng. Do đó tôi đã nhổ thử hai cái đem gói trong một miếng
giấy nhỏ và cẩn thận nhét xuống dưói đáy ngăn kéo. Vài ngày trôi qua.
Hình như không ai để ý gì hết. Một tuần trôi qua. Vẫn không có dấu hiệu gì
chứng tỏ có ai nhận thấy những cái đinh ấy đã bị nhổ đi. Đến tối hôm hai
mươi tám tôi lén lút lẻn vào trong chùa và nhét những đanh ấy vào chỗ cũ.
Vào cái hôm nhìn thấy Lão sư phụ khom mình trong căn trà thất và đi đến
quyết định không cần nương tựa vào sức mạnh của môt ai khác, tôi đã tới
một hiệu thuốc gần ty cảnh sát Nishigin ở đường Chimoto Imaidegawa mua
một ít thạch tín, thoạt tiên người ta đưa cho tôi một cái chai nhỏ đựng
không đầy 30 viên thuốc. Tôi đòi lấy một chai lớn hơn và kết cục phải trả
một trăm yen để mua lấy chai 100 viên. Sau đấy tôi tới một cửa hiệu bán đồ
sắt phía nam ty cảnh sát và mua một con dao díp lưỡi dài độ 10 cm. Mua
thêm cái bao tôi phải trả chín mươi yen cả thảy.
Tôi đi đi lại lại trước ty cảnh sát Nishigin. Lúc đó trời tối rồi và trên nhiều
cửa sổ đã có ánh đèn sáng trưng. Tôi để ý thấy một người cảnh sát hình sự
mặc chiếc sơ mi hở cổ, tay xách một chiếc vali nhỏ vội vàng đi vào tòa nhà.
Chẳng có ai chú ý đến tôi. Chẳng có ai chú ý đến tôi trong suốt hai mươi