KIM CÁC TỰ ( KINKAKUJI ) - YUKIO - Trang 76

trương rằng nó không bao giờ bị khó chịu cả. Tớ khám ra cái điều giả vờ
giả tảng ẩn trong cái mà người đời gọi là cái say đắm. Nhục dục thật giống
như một luồng gió hoặc một tấm áo phù thủy nào đó để che dấu người mặc
bên trong. Và sự kết hợp phát sinh từ dục vọng như thế thì không khác gì
hơn trong giấc mộng. Đồng thời trong khi đang đắm chìm, chính tớ cũng
trở thành đối tượng đang bị ngắm thật kỹ lưỡng. Lúc ấy và tại đó tớ tung hê
khỏi thế giới của mình cả cặp chân tật nguyền lẫn những người con gái
mình biết. Nhưng cái chân tật nguyền và những người đàn bà của tớ thảy
đều đứng cách xa tớ. Thực tại nằm ở đó; dục vọng chỉ là bóng ma ẩn ẩn
hiện hiện. Và trong khi ngắm nhìn, tớ thấy mình vấp ngã liên hồi vào bóng
ma ấy và đồng thời đang bị bắn tung lên tận bề mặt của thực tại mà tớ đang
ngắm nhìn. Đôi chân tật nguyền và những người đàn bà của tớ chẳng bao
giờ gặp gỡ nhau; vậy mà cả hai sẽ bị tống khứ ra ngoài thế giới. Thèm khát
liên tục chỗi dậy bên trong con người tớ. Bởi lẽ đôi chân tật nguyền của tớ
và đôi chân xinh đẹp kia sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ va chạm nhau vào
nhau.
“Cậu có hiểu rõ điều tớ nói không? những lời tớ nói có cần nói rõ gì thêm?
Tuy nhiên, tớ tin chắc cậu hiểu rằng sau lần này tớ có thể hoàn toàn an tâm
tin rằng ‘Tình yêu là cái gì không thể có được.’ Không còn bất an, không
còn tình yêu nữa. Thế giới đã tới một sự đình chỉ vĩnh cửu và đồng thời
cũng đã đi tới. Liệu tớ có cần làm sáng tỏ điều này bằng câu ‘Thế giới của
chúng ta?’ Như vậy chỉ trong một câu, tớ có thể định nghĩa cái mê vọng lớn
lao liên hệ ới ‘tình yêu’ của thế gian này. Đó là nỗ lực móc nối thực tại với
mê vọng ấy. Hiện tại tớ đã đi đến chỗ tin chắc rằng - tin chắc tớ không bao
giờ được ai yêu hết - điều tin chắc của tớ tự nó là tình trạng căn bản của
cuộc sống trên đời. Bởi thế đến đây cậu mới hiểu được từ đầu đến đuôi là
tớ đã mất tân như thế nào?
Kashiwagi ngừng kể. Từ nẫy đến giờ tôi đã nín thở lắng nghe nó. Thế rồi
bây giờ tôi buộc ra một tiếng thở dài. Câu truyện của nó đã làm tôi xúc
động mạnh mẽ và tôi không làm sao ngăn được cảm nghĩ đau xót là đã tiếp
xúc với một lối suy tư từ trước đến giờ chưa bao giờ có tôi cả. Một vài phút
sau khi Kashiwagi đã dứt lời, mặt trời ngày Xuân bừng dậy quanh tôi, bụi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.