KIM CÁC TỰ ( KINKAKUJI ) - YUKIO - Trang 78

Chính Kashiwagi đã cho tôi biết tường tận ngọn ngành hang ổ về niềm hổ
thẹn của tôi. Đồng thời cũng chính nó đã thôi thúc tôi tiến tới nhân sinh.
Lời nói của nó đã uốn nắn, nung đúc toàn thể cái khía cạnh tủi hổ và tất cả
những sự xấu xa trong lòng tôi thành một cái gì tươi mới. Cũng có lẽ chính
vì thế mà trong khi hai đứa chúng tôi đi trên lối sỏi qua cổng chính, có mái
ngói đỏ, ngọn núi Tỉ Duệ sừng sững đằng xa ngay trước mặt đang ẩn mình
trong sương mờ dưới ánh mặt trời mùa Xuân trông như thể hôm nay mới
hiện ra trước mắt tôi lần đầu. Và dường như nó tái hiện ở đó trước mắt tôi
sau khi đã tìm lại những ý vị riêng biệt cũng như nếu nhiều sự vật quanh tôi
giờ lại phục sinh ý vị của chúng sau một thời gian ngủ dài. Đỉnh núi Tỉ Duệ
nhọn hoắt, nhưng chân đồi quanh núi lại trải rộng ra thật xa, giống y như dư
âm một chủ đề âm nhạc nó đó còn ngân nga, dặt dìu trong không khí. Khi
ngắm ngọn núi Tỉ Duệ phía bên kia dãy mái nhà thấp, tôi thấy chỉ có mép
núi là nổi bật lên tươi sáng và trông như rất gần còn tất cả lòng núi chỗ đậm
chỗ nhạt như là sắc xuân thì chìm sâu trong một màu xanh đậm.
Ngoài cổng chính của đại học Otani có rất ít người đi lại và hầu như cũng
chẳng có một cái xe hơi nào. Thỉnh thoảng người ta chỉ nghe thấy tiếng xe
điện chạy leng keng trên đường sắt từ trước ga Kyoto tới trước bến xe điện.
Phía trên kia đường phố là những cây trụ cổng cũ kỹ của đại học đối diện
với cổng chính nơi chúng tôi đang đứng; một hàng cây ngân hạnh đầy lá
non mùa Xuân chạy dài sang phía bên trái.
“Mình dạo quanh các sân chơi một lát đi!” Kashiwagi nói.
Tôi đi trước bước qua đường xe điện về phía bên kia dẫy phố. Kashiwagi
nặng nề lệt bệt qua đường phố hầu như vắng tanh, toàn thân nó run rẩy vì
những cử động mãnh liệt như một con tầu chạy qua một dòng nước chẩy
điên cuồng. Sân đại học thật là rộng rãi. Ở phía xa nhiều tốp sinh viên, vì
không có giờ học hoặc vì muốn trốn học, đang chơi bắt banh; gần hơn nữa
năm sáu người đang tập chạy đường trường. Chiến tranh chỉ mới kết liễu
chừng hai năm, nhưng các thanh niên một lần nữa lại đã tìm cách tiêu hao
tinh thần của họ. Tôi nghĩ đến các món ăn nghèo nàn mà chúng tôi đã được
ban phát ở trong chùa. Chúng tôi ngồi gần trên cái đu gỗ đã mục một nữa
và lơ đễnh nhìn những sinh viên bạn học đang chạy về phía chúng tôi rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.