KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG - Trang 234

CHƯƠNG 30

Lắng nghe tiếng xoèn xoẹt trong phòng làm việc của con trai - tiếng

dụng cụ mài dũa đang tạo hình bức tượng đá - Deepro Lahori lặng lẽ xuống
nhà.

Ông đứng ở sảnh bên ngoài xưởng dưới hầm.

Lúc ấy đã muộn - tới giờ đi ngủ - nhưng thằng bé vẫn tiếp tục mài đục.

Hai cha con đã kết thúc cuộc nói chuyện lúc tối theo hướng khá tích cực.
Nhưng tất nhiên, Vimal giờ đây đã trở nên hăng hái một cách thụ động -
tiếng mài dũa kia đang gào thét một thông điệp phản kháng với cha cậu.

Thật ngớ ngẩn, trò điêu khắc vô bổ này. Tốn thời gian vô ích. Và phí

hoài tài năng của nó nữa. Giá như nó chỉ là một thú vui thì không sao. Thực
tế, điêu khắc còn làm tăng kỹ năng của con trai ông với tư cách là một thợ
cắt. Tốt hơn là chơi điện tử, tốt hơn là hẹn hò với lũ con gái. Nhưng ông
biết Vimal muốn có một sự nghiệp làm nghệ sĩ. Thằng bé ngu ngốc. Lahori
đoán tỉ lệ nghệ sĩ chuyên nghiệp kiếm đủ tiền để sống qua ngày có lẽ cũng
chỉ tầm một phần trăm. Làm sao nó kiếm được một cô vợ người Ấn Độ, ai
đó muốn được chồng chăm sóc, ai đó sẽ chỉ tỏ ra tôn trọng với người đàn
ông duy nhất chu cấp cho cô ta?

Ngoài tính phi thực tế của việc dành cả đời cho điêu khắc, điều thực

sự đáng lo ngại, thực sự đau đớn trong hành vi của con trai ông là sự phủ
nhận đầy miệt thị với lịch sử cha ông - lịch sử của gia đình Lahori - trong
ngành cắt kim cương. Điều này là một tội ác, bởi Vimal là người duy nhất
trong gia đình còn tiếp nối truyền thống ấy. Đáng lẽ Sunny cũng phải theo
nghề - nhưng thằng bé chẳng có tí năng khiếu nào với bàn scaife; nhìn nó
thôi cũng thấy xấu hổ rồi. Phải, nó sẽ nối gót mẹ vào nghề chăm sóc sức
khỏe (mặc dù tất nhiên nó sẽ thành bác sĩ chứ không phải chỉ làm y tá như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.