KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG - Trang 198

nhiên bác sĩ chỉ đi thăm bệnh có giờ; y tá thì luôn phải túc trực trong bệnh
viện.

Câu chuyện trên bàn ăn trôi qua một cách ngớ ngẩn. Papa hỏi Sunny

về bài kiểm tra trong lớp sinh học. Ông hỏi Vimal mấy lần liền về chuyện
cậu đã cắt hình bình hành như thế nào. Sao cậu lại chọn hình dạng ấy? Cậu
điều chỉnh thanh cố định như thế nào?

Vimal ậm ừ. Cậu bảo mình không nhớ được. Và điều này cũng không

cách xa sự thật mấy. Cậu đã kiệt sức. Nỗi kinh hoàng của hai ngày vừa qua
làm trái tim và cả tâm trí cậu kiệt quệ. Chốc chốc, hình ảnh bàn chân ông
Patel chỉa lên trần nhà mờ tối trong cửa hàng lại nhá lên. Papa chuyển đề
tài sang giải Ngoại hạng Anh và UEFA Champions League cứ như ông
đang ra ngoài với bạn bè sau một giải bowling, đang ngồi uống bia
Kingfisher ở quán Raga vậy. Ông kể với các con trai về trận Real Madrid
đá rất căng. Còn trong một trận cầu khác, tiền đạo đội Man U đã bị vặn
sườn và có lẽ vỡ mắt cá chân. Vì lí do gì đó mà ông đưa ra những thông tin
này kèm theo một cái nháy mắt.

Rồi ông nhắc mẹ cậu ngày mai đi lấy áo sơ mi cho ông ở chỗ thợ may.

Và ông khen bà vợ thật lòng vì các món tối nay. Ông nói thêm rằng kể cả
nó cần thêm chút muối cũng không sao. Thà thêm vào sau còn hơn phải
nấu lại vì trót cho mặn quá. Ông cười hài lòng với sự đảm đang của bà vợ.

Vimal thở dài. Bố cậu không để ý.

Khi đã ăn xong và bà mẹ đã rửa bát đĩa, ông nở nụ cười hiếm hoi và

hỏi một câu đáng kinh ngạc: “Chơi sắp chữ không?”

Vimal nhìn đăm đăm.
“Sao nào?” cha cậu hỏi.

“Con… không muốn chơi gì lắm.”
“Không à?”
“Vim?” em cậu hỏi. Bởi vì Sunny hẳn đã cảm nhận được Papa muốn

nó hỏi. Sunny thường đóng vai trò như tuyến hai của một đội lính tấn công
vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.