KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG - Trang 205

Cha cậu lại ngắm nghía tác phẩm dở dang.
“Tốt lắm.”

Cha thật có ý đó không? Vimal không đọc nổi từ mắt ông. Có thể.

Nhưng cũng có thể đó là cách một khách hàng nhìn ngắm chiếc nhẫn hay
mặt dây chuyền. Khuôn mặt người chồng hay anh bạn trai sẽ sáng lên
ngưỡng mộ. Nhưng còn cô gái đi cùng họ, người nhận thì sao? Miệng cô ta
sẽ cười và cô ta sẽ thì thầm. “Ôi đáng yêu quá.” Nhưng mắt cô ta lại nói
khác. Cô ta đã trông đợi nhiều hơn. Đẳng cấp hơn. Nổi bật hơn.

Hoặc thường xuyên là: to hơn.
“Nghe bố này, con trai. Bố có thể thấy con đã suy nghĩ về chuyện này

một thời gian dài rồi.” Ông thở dài. “Và bố cũng hiểu là mình đã không
thực sự lắng nghe con. Tội ác khủng khiếp với ông Patel lần này, nó đã làm
bố nhìn mọi chuyện khác đi. Bố muốn hiểu con. Con có thể ở đây vài ngày
- để cảnh sát bắt được tên đó đã. Rồi, chà, chúng ta có thể nói chuyện. Bố
muốn nghe thêm về việc con muốn làm gì. Chúng ta có thể bàn bạc thêm
về chuyện đó. Thật đấy. Bố hứa là thế.”

Vimal chưa bao giờ nghe cha cậu nói chuyện hợp tình hợp lý như vậy;

hoá ra cả ông cũng đã bị chấn động, một cách sâu sắc, vì tội ác này. Vimal
cảm thấy nước mắt đang dâng lên. Cậu đấu tranh với nó. Cậu ôm lấy cha.
“Chắc chắn rồi, Papa.”

Ông già lại gật đầu lần nữa khi nhìn Con sóng. “Trông nó thực sự rất

giống nước. Bố không biết làm sao con làm được như thế.” Ông trở ra,
đóng cửa lại sau lưng.

Vimal nhìn vào bức tượng của cậu. Cậu đeo găng tay và kính bảo hộ

vào, bật máy mài và tiếp tục công việc thần thánh là biến đá thành nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.